Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:22:23
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phúc Lộc Thọ, vị thần mà trần gian vô cùng sùng bái.
Lộc, cai quản tiền tài.
Ngô Thắng Nam sắc mặt nghiêm trọng.
Đưa đôi tay run rẩy vén những cành gai che cửa động.
Từng lớp gai vén , mùi thơm của gạo thoang thoảng qua cánh mũi.
Mùi thơm nếp nương đậm đà.
Ngô Thắng Nam run rẩy đôi tay, mở từng bao tải. Bất ngờ, bộ là gạo trắng tinh. Nàng nhảy qua vô bao tải, sâu trong hang động. Rút que đánh lửa từ trong túi, ...
Cẩn thận mở những chiếc bao ở trong cùng. Hạt lúa căng mọng, đầy đặn hiện mắt.
Ngay cả khi tách vỏ, cũng thể ngửi thấy mùi thơm của gạo.
"Cái ... khác biệt." Hạt gạo lúa thô tách vỏ , và năm nghìn cân lúa giống , giống !
Hạt lúa giống to tròn, hương thơm nồng nàn. Nàng lúc kinh đô một năm, mới từng thấy loại gạo cống phẩm .
Đây là giống với loại gạo cống phẩm.
"Ngươi ... Ngươi , nó thực sự thể thu hoạch ngàn cân một mẫu ruộng?"
Ngô Thắng Nam rùng , giọng run run cất tiếng . ôm chặt đống bao gạo, chịu buông tay.
Mỗi mẫu ruộng thu hoạch nghìn cân thóc, đây là khái niệm gì!
Chưa từng xuất hiện ở Đại Việt!
Điều thể cho tất cả ăn no!
Ngôn Minh dắt Tuệ Tuệ sơn động, khẽ hít một . Hắn cũng là đầu tiên thấy nhiều lương thực như !
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y , để ngoài nhận điều gì khác thường!
Cố gắng kìm nén sự tò mò và ngạc nhiên, nhẹ nhàng: "Ai trồng thì mới ." "Thứ rơi xuống đất nảy mầm. Sang năm xuân sang thì sẽ thôi."
Ngô Thắng Nam tim đập thình thịch, mắt choáng váng từng đợt.
"Việc , quá lớn, thể quyết định ."
Ngôn Minh gật đầu, chút bất ngờ.
"Ngươi cứ mang lương thực về , còn hạt giống thì đợi về hỏi rõ hãy lấy." Ngôn Minh rõ chuyện chỉ những chức vụ cao mới quyết định .
Ngô Thắng Nam chút tiếc nuối, đây nên đành thôi.
Giờ , dám để chúng nó cứ chất đống trong động?
"Ta cho trướng đến trông coi, ngươi thấy thế nào?" Ngô Thắng Nam chằm chằm Tuệ Tuệ hỏi.
Tuệ Tuệ gật đầu.
"Ngài tuyệt đối bán cho ngoài nhé. Ta tối đa ba ngày sẽ ."
"Giờ đây giá gạo đắt, gạo tẻ ba mươi văn một cân, hai vạn cân sáu trăm lượng. Do là nợ nần, cho nên, thêm hai trăm lượng tiền lãi, tổng cộng nợ ngài tám trăm lượng."
Điều quan trọng nhất vẫn là năm nghìn cân lúa giống.
Đó những là một hạt giống, mà như là một sinh mệnh tồn tại như .
Nàng thậm chí gì.
Ngôn Minh cúi đầu khẽ mím môi.
Thực ...
Nhà họ Ngôn giống lúa trĩu hạt, ngược trở thành tai họa.
Mang theo bảo vật mà mang họa, nhà họ Ngôn quyền thế, giữ nổi thứ đồ vật lật đổ thiên hạ . Một khi lan truyền ngoài, nhà họ Ngôn sẽ gặp họa diệt vong.
nếu dựa quân đội thì khác.
"Hạt giống bán." Ngôn Minh gân cốt lên, dõng dạc .
"Hạt giống bán, chỉ trao đổi. Sang năm sản lượng lương thực thu hoạch, sẽ chấn động cả thiên hạ."
"Lô hạt giống , sẽ quý giá hơn cả vàng."
"Chúng cung cấp hạt giống, các ngươi chịu trách nhiệm trồng và bán. Số tiền bán năm , chúng chia đôi." Hạt giống do Tuệ Tuệ cung cấp, đối phương cung cấp nhân công và bán hàng, một vụ mua bán hứa hẹn lợi nhuận khổng lồ!
Mặt của Ngô Thắng Nam giật giật, đứa nhỏ , thật sự mới chỉ sáu bảy tuổi thôi ư???
Ngôn Tuệ Tuệ ba tuổi rưỡi, khuôn mặt tinh nghịch.
Tiểu ca ca luôn núp , mà cũng một cái đầu thông minh!
Quân đội thiếu , thể trồng trọt.
Chủ tử Phó thị, thể trực tiếp bán , tất cả đều tính toán cho xong !
Vốn tưởng rằng đối phương tuổi nhỏ, ai ngờ một chút lợi cũng chiếm .
Vẫn là một tiểu quỷ lém lỉnh cực kỳ tinh ranh!
"Từ năm , các ngươi sẽ bao giờ c.h.ế.t vì thiếu lương thực nữa." Ngôn Minh một câu, liền chặn ngang miệng Ngô Thắng Nam mặc cả.
Đây là miệng, đây là dao.
Loại d.a.o thể cắt thịt từng miếng một.
Mang năm nghìn cân lúa giống, họ thể nhận sự bảo vệ của quân đội, cũng thể nhận tiền bạc liên tục.
Trái tim mới nóng hôi hổi, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi cũng đừng tiếc, nghĩ mà xem, hạt giống tốn tiền, ngươi bỏ chút công sức trồng trọt là . Lương thực thể tự ăn, cần cầu xin ai."
"Chọn giống lúa bán , tiền lúa ăn, các ngươi lãi to ."
Tuệ Tuệ kinh ngạc tam ca, cái miệng của ngươi, sắp ngươi thuyết phục .
Ngô Thắng Nam há miệng, nhưng thể một lời phản bác nào.
Ôi chao.
Hắn quá đúng.
"Bỏ qua cơ hội sẽ còn cơ hội khác, bên ngoài lẽ sẽ tranh giành đến vỡ đầu. Là do Tuệ Tuệ bụng tạo cơ hội cho các ngươi, các ngươi nên nắm bắt lấy. Ta chỉ cho các ngươi ba ngày để bàn bạc."
"Hợp tác dựa cơ sở giống lúa thể đạt năng suất nghìn cân. Nếu đạt , chúng sẽ lấy một xu. Nếu đạt , các ngươi cũng thiệt hại gì, ?"
Ngôn Minh lúc trông giống như một con quỷ nhỏ.
Ngô Thắng Nam sắp đến nơi .
trong lòng vô cùng đồng ý.
Không chỉ lỗ, khu đất trong doanh trại còn rộng tới hai trăm mẫu, chia đều một nửa là ruộng và ruộng .
Nếu ruộng trồng một nghìn cân thóc, ruộng dù chỉ một nửa cũng đủ giải quyết vấn đề lương thực cho quân đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-73.html.]
Chọn giống lúa thể kiếm một khoản lợi nhuận lớn.
Ngô Thắng Nam gia đình nghèo đến mức nào.
Chỉ mang danh là điện hạ, thực chất nghèo đến mức đủ ăn.
Lần giáng chức đến phủ Vọng Sơn, Đại hoàng tử còn lấy cớ tiễn đưa, khiến điện hạ tức đến mặt mày xám xịt.
"Hãy chờ , đợi ba ngày. Đừng bán hạt giống cho khác." Nghe , Ngô Thắng Nam lập tức còn do dự, trực tiếp trải những gai nhọn .
"Tối nay sẽ cho đến lấy thóc , giấy nợ sẽ gửi cho ngài luôn. Năm nghìn cân thóc giống , sẽ cử canh giữ. Ba ngày chúng sẽ trả lời ngài."
"Ngô Thắng Nam hiểu rõ, nếu quả thực là giống lúa năng suất ngàn cân một mẫu, thì bất kỳ giá nào cũng đáng để trả."
"Còn chủ tử của ngươi vẫn khiêu vũ chứ?" Một cái đầu nhỏ ló lưng Ngôn Minh.
"Không nhảy nữa ?" Tuệ Tuệ lộ vẻ thất vọng.
"Ấy..."
Ngô Thắng Nam vung tay lớn lệnh: "Nhảy! Nhảy! Nhảy cho đến khi ói máu! Nếu ngài đồng ý, ngài sẽ là tổ tông của ." Quân sư , miễn là thể giải quyết vấn đề lương thực, tôn thờ nàng tổ tông cũng ."
Huống hồ chi còn thể giải quyết tình trạng thiếu lương thực cho muôn đời , há chẳng là một ân huệ to lớn ?
Ngô Thắng Nam chút do dự bán chủ tử của .
Chủ tử rằng, tướng sĩ thể ăn no, ngài gì cũng cam lòng.
Chủ tử nàng thông minh như , nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt!
Ngôn Minh gì, Tuệ Tuệ cái gì cũng đúng, vấn đề gì cả.
Trời tối mịt, thỉnh thoảng trong rừng vang lên tiếng hú của chó sói ở trong núi sâu, đáng sợ.
Ngô Thắng Nam dắt theo hai đứa nhỏ, cũng dám tự mãn, lập tức một tay dắt Ngôn Minh, một tay bế Tuệ Tuệ xuống núi.
Tiếng sói tru bên tai càng lúc càng gần, thậm chí bên tai còn tiếng sột soạt trong đám cỏ. Bốn phía đều tiếng động, lòng Ngô Thắng Nam khẽ run lên.
"Quá ồn ào." Tuệ Tuệ trong lòng nàng , nhẹ nhàng một câu.
Meo Meo bước chân khựng , lùi hai bước.
Dưới ánh trăng, con hổ vương một tuyết trắng to lớn gầm lên.
Cả khu rừng núi bỗng chốc im bặt.
Tiếng chim hót, tiếng muông kêu, tiếng sói tru, tất cả đều như bóp nghẹt cổ họng.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh ." Tuệ Tuệ thầm thì một cách thoải mái, trực tiếp lăn lòng Ngô Thắng Nam và ngủ .
Meo Meo kiêu hãnh nhảy vọt qua Ngô Thắng Nam, đuôi vẫy qua vẫy , một cách vô cùng kiêu ngạo.
Ngô Thắng Nam???
Cái thành tinh , thật là hiểu chuyện như con .
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi Ngô Thắng Nam dắt hai đứa nhỏ xuống núi, gia đình họ Ngô lo lắng chờ đợi chân núi.
"Thật là xin , xin ! Lúc nãy gặp gà rừng núi nên quên mất giờ giấc, xa hơn một chút, khiến chờ đợi." Ngô Thắng Nam đưa con gà rừng cho Lâm thị.
Nương ơi, đời lên hương , bao giờ may mắn đến thế.
Con gà rừng bay thẳng trán.
Lâm thị thấy Tuệ Tuệ sắc mặt hồng nhuận, ngủ say sưa, nhẹ nhàng thở phào một .
"Vậy thì . Thật phiền hà cho Ngô cô nương, hôm nay ở nhà tạm thời một đêm nhé." Lâm thị đón lấy Tuệ Tuệ, nhưng Ngôn Xuyên sợ nàng động thai nên vội vàng đón lấy.
A Nguyệt buồn ngủ gật đầu liên tục, cũng theo , chờ đợi Tuệ Tuệ.
Vũ Thắng Nam liếc , gia đình thật đoàn kết.
Hơn nữa vô cùng cưng chiều tiểu nha đầu .
"Cảm ơn ý của phu nhân, trong doanh trại còn việc quan trọng, hôm nay về đội."
Ngô Thắng Nam thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Hận thể mọc ngay đôi cánh để bay thẳng về doanh trại.
Nếu mang hạt giống về, nàng sẽ ăn ngon, ngủ yên.
Lâm thị cũng níu kéo nhiều, quân lệnh như núi, nàng hiểu rõ.
"Trước tiên hãy đưa Tuệ Tuệ về nhà , hôm nay trời lạnh, đừng để nàng cảm lạnh." Tiểu cữu cữu cởi áo khoác ngoài , đắp lên Tuệ Tuệ.
"Hãy báo cho trưởng thôn, bảo về , là Tuệ Tuệ ã về ." Ngô Thắng Nam còn thấy Ngôn Lãng nhỏ giọng dặn dò bọn hài tử bên cạnh.
Ngô Thắng Nam một nữa than vãn, tiểu nha đầu chỉ e là địa vị khác thường trong thôn.
Thật đúng là, gì đáng ngạc nhiên thể lấy những thứ phi thường như . Ngô Thắng Nam và vội vã khỏi thôn.
Trước đây để ý, hôm nay mới phát hiện thôn Vương Gia lính canh gác suốt đêm. Trên tường thành sáu cung thủ đang trực, bên trong đội ngũ vài chục ngừng.
Càng càng kinh hãi. Đây là trạng thái mà một thôn quê nhỏ bình thường ???
Cái ngoài cái nhỏ , y hệt như hình dạng của một tòa thành trì !!
Ngôn Xuyên ôm Tuệ Tuệ về nhà họ Ngôn, tiểu cô nương ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy lau chân lau mặt cho .
Ngủ lơ mơ, nhai chóp chép miệng, như đang mơ về bữa tối tối nay.
Ngôn Xuyên thấy nàng ngủ quá đáng yêu, nhịn hỏi:
"Tuệ Tuệ, hôm nay chơi gì ?" Ngôn Minh thoáng chốc hiện lên sự e dè, ánh mắt lén lút ca ca vội vàng dời .
"Đi buôn bán, kiếm tiền..." Giọng của Tuệ Tuệ mơ hồ cất lên, nhưng ai cũng hiểu rõ ý tứ.
Mọi thể nhịn .
"Tuệ Tuệ bé xíu kiếm tiền nuôi gia đình , thật dễ dàng gì."
Mọi trêu chọc .
Ngôn Minh tim càng đập nhanh.
"Làm buôn bán nhỏ cũng , Tuệ Tuệ gả sẽ quán xuyến việc nhà." Lâm lão thái thái ôm lấy Hổ Tử đang lơ mơ ngủ, mỉm .
trong lòng chỉ thở dài.
Thật kỳ lạ, rõ ràng hôm qua Hổ Tử mặt Tuệ Tuệ như bỗng nhiên thông minh hơn, mà mặt vẫn ngốc nghếch như ???
Hoàn thể hiểu nổi.
Ngôn Minh định gì đó.
Buôn bán nhỏ?
Các dường như hiểu lầm điều gì đó ?!!!
thấy Tuệ Tuệ giải thích, tự nhiên ngậm miệng, gì thêm.
Không ai rằng, đế chế thương mại tương lai vang danh thiên hạ, chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến Đại Việt run sợ, giờ đây trong mắt chỉ còn là việc buôn bán nhỏ!