Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-07-14 23:22:20
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Thắng Nam một mạch về hướng bắc, càng càng vắng vẻ, thậm chí cả ánh trăng cũng núp trong mây.
"Đừng lừa dối , trong trại đang trông chờ lương thực để cứu đói." Vẻ mặt của Ngô Thắng Nam lộ rõ vẻ lo lắng.
Tuệ Tuệ hiểu rõ điều đó.
Do thiếu lương thực trong trận chiến , những lính canh gác biên giới hy sinh nhiều. Người dân cũng c.h.ế.t chóc và thương vô . Đám triều đình đổ cho Thái tử tội nghiệp, thậm chí còn trừng phạt .
Chủ tử của nàng , hẳn là thuộc hạ của Thái tử.
Có những lương thực , thể vượt qua kiếp nạn .
Ngôn Minh , Ngô Thắng Nam, tim đập thình thịch, linh cảm mách bảo họ đang chuyện gì đó bí mật.
"Mở xem thử ." Tuệ Tuệ cái đuôi Meo Meo chạy theo phía . Meo Meo nhanh nhẹn luồn lách qua khu rừng, tất cả các loài thú hoang đều lén lút rút lui khi cảm nhận thở của nó.
Đứng một sơn động bí mật, Tuệ Tuệ vẫy tay như vô tình.
Khoảnh khắc đó từ trong gian lập tức lấp đầy sơn động .
Kho của Tuệ Tuệ vô vật tư, nhưng lương thực nhiều, ai cúng dường Bồ Tát và mang theo vài bao tải đồ phàm tục chứ?
Ai cũng từng thấy Bồ Tát ăn cơm gạo.
Ngô Thắng Nam mím môi, tổng cảm thấy hôm nay mua lương thực, vẻ chút qua loa.
"Nếu như hôm nay thể mua lương thực, binh khí, áo bông... Đều thể đổi lấy."
Duy chỉ tiền bạc...
Ngô Thắng Nam xoa xoa tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chỉ tiền là ."
Tuệ Tuệ trừng mắt hỏi: "Ngươi là giấy nợ?".
"Sao ngươi thể vô liêm sỉ như ? Ngươi còn hưởng lợi công nữa ? Bây giờ ngoài một cân lương thực đổi một mạng , mà ngươi chỉ giấy nợ ?".
Ngay lập tức, Ngôn Minh hài lòng, trực tiếp xông .
"Đừng lợi dụng của còn nhỏ mà lừa gạt nàng!" Mặc dù bản lấy lương thực từ , nhưng tuyệt đối thể để chịu thiệt!
Ngô Thắng Nam lo lắng đến mức miệng há nổi.
"Không , giấy nợ... Vì bây giờ tạm thời lấy nhiều tiền như ..."
Vũ Thắng Nam nheo miệng ngốc nghếch, ôi, thì mở đại hội động viên chứ.
Rốt cuộc đây chỉ là ngoài với một đống giấy nợ.
Hoàng thượng thậm chí còn cấp lương thực, tiền bạc thì càng thể!
Quân sư trong doanh trại cái gì cũng thể đem đổi.
Chỉ cần thể cấp lương, bất cứ thứ gì cũng thể giấy nợ.
Ngoại hình của Ngô Thắng Nam biểu lộ gì, nhưng trong lòng chửi thề một tiếng. Nàng , đám họ cũng đánh trở .
Một xu cũng đưa, còn ngoài mua lương ?
Dù ở nơi giàu đến , cũng sẽ ngài
"Thực sự , cho ngươi hai mỹ nhân tiền lãi ? Đến năm sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho ngài." Ngô Thắng Nam lắp bắp , lúc đến cũng ngờ hài tử tiểu nhân như chủ trì việc .
Tuệ Tuệ trợn mắt: "Mỹ nhân? Nhà đầy đủ . Mỹ nhân để gì?"
"Biết nấu ăn ngon ? Biết tết tóc nơ xinh ?" Tuệ Tuệ ắt sáng lên.
Ngô Thắng Nam nghẹn .
Thế thì...
Không .
Mỹ nhân mà, mười ngón tay dính nước giếng trời, đây đều là để nam nhân sủng chơi.
"Biết trồng trọt ? Biết xuống ruộng ?"
Trồng trọt? Xuống, xuống ruộng???
Ngô Thắng Nam ngơ ngác lắc đầu.
Nàng rõ, việc tặng mỹ nhân cho tiểu nha đầu chẳng khác gì đối đáp vô nghĩa.
Tuệ Tuệ tỏ khinh miệt: "Chỉ mà cũng đem tặng khác. Làm gì cũng dở, ăn gì gì cũng hết. Còn bằng con mèo trông nhà."
Ngô Thắng Nam bật khẽ hai tiếng. Nếu nhầm thì, con mèo nhà nàng đúng là một tiểu bạch hổ!
Con hổ thể đổi nhiều mỹ nhân đấy.
Trước đây, điện hạ cũng từng nuôi dưỡng một con mãnh thú, hung hãn đến mức ghê rợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-72.html.]
Thế nhưng, chú hổ trắng nhỏ nhà nàng hiền lành vô cùng, mặt nàng nó chỉ như một chú mèo con.
Ngô Thắng Nam vội đến dậm chân, bỗng nhiên nảy ý tưởng.
"Hay là thế , ngài chủ tử nhà chứ? Hắn lớn lên vô cùng, cực kỳ. Đẹp hơn cả ca ca của ngài nữa."
"Ta sẽ cho ngài một tờ giấy nợ, vẫn sẽ mua lương thực với giá cũ, Tết sẽ trả tiền cho ngài. Để cho chủ tử của đến múa cho ngài tiền lãi ?" Quân sư , chỉ cần thể mua lương thực, chủ tử đều thể đến múa góp vui cho !
Cấp cho tiểu cô nương một chút hứng thú thì nào!
Có vấn đề gì ?
Ngô Thắng Nam vẻ mặt vô cùng phấn khích.
"Chủ tử nhà sinh thật vô cùng , ngày xưa khi mặc váy ngoài, còn ít công tử vì mà đánh ."
"Tin tưởng , ngươi tuyệt đối thiệt."
"Ngươi nếu như vạn cân lương thực, liền khiến cho chủ tử nhảy cho ngươi... Nhảy điệu cua."
"Nếu ngươi hai vạn, sẽ để chủ tử dỗ ngươi ngủ."
Ngô Thắng Nam càng càng hăng, mắt sáng rực, môi lưỡi liến thoắng.
"Nếu như ngươi ba vạn... Thì sẽ để chủ tử nhảy thoát..." - Nói đến đây, Ngô Thắng Nam đột ngột che miệng , cả khuôn mặt đỏ bừng.
Ôi, ở trong quân doanh quen ở chung với những tên nam nhân thành thục nên quên mất rằng mặt là một nãi oa oa.
Ngô Thắng Nam gượng gạo, thoát gì mà thoát, cẩn thận mấy ca ca của nàng đánh chết.
"Ba vạn?" Tuệ Tuệ nhíu mày, đếm từng ngón tay.
"Bên trong cất giấu năm nghìn cân lúa, hai vạn cân gạo lứt." Ngôn linh tồn tại từ lâu đời, gạo lứt tổng cộng vài vạn cân, gạo trắng ít hơn một chút.
"Hạt lúa? Hạt lúa khi tách vỏ thể còn một nửa."
Ngô Thắng Nam vui mừng, Tuệ Tuệ nàng một cái.
Tuệ Tuệ nhẹ nhàng : "Hạt lúa cho ngươi thể giống ."
Ngôn Minh nàng đột ngột thẳng , vẻ mặt nghiêm nghị hiện rõ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Không ai hiểu rõ hơn nàng rằng lúa nhà họ Ngôn phi thường đến mức nào.
Mọi đều nghĩ nhà họ Ngôn trồng trọt, nhưng họ rằng...
Tất cả đều là nhờ Tuệ Tuệ.
Từ việc cả thôn đều kính trọng nhà họ Ngôn, thể thấy loại lúa ý nghĩa gì.
"Ngươi năng suất lúa một mẫu ruộng của nhà năm nay như thế nào ?" Ngôn Minh kéo kéo chiếc mũ rơm, che chắn cho lưng.
Ngô Thắng Nam một cái, trông chừng bảy tám tuổi, ngày thường rụt rè nép lưng nhà.
Như thể đang ở ngoài rìa .
khi đến chuyện buôn bán, cả con như bừng tỉnh.
Trở nên lấp lánh, trở nên rực rỡ.
"Mẫu sản? Quân đội cũng ruộng đất, ruộng nhất cũng chỉ thu bốn năm trăm cân. Nếu là ruộng hoang mới khai hoang, hai ba trăm cân là bình thường."
Trại gì nhiều nhất?
Chính .
Đã khai hoang nhiều đất, nhưng mấy năm nay thu hoạch .
Doanh trại hơn hai trăm mẫu đất, năm nay ruộng nhất cũng chỉ thu hơn bốn trăm cân thóc, ruộng thu hoạch kém chỉ hai trăm cân.
Ngôn Minh ưỡn ưỡn ngực: "Ngươi còn nhớ năm nay thôn bọn bán lương ?"
"Thôn bọn , bình quân mỗi mẫu sản xuất năm sáu trăm cân."
"Nhà , năng suất đạt một nghìn cân một mẫu! Hơn nữa hạt lúa căng mẩy, sâu bệnh!"
Ban đầu, Ngô Thắng Nam đang dựa một cây cổ thụ khấp khểnh, miệng còn ngậm một cọng cỏ khô. Bỗng nhiên, nàng thẳng dậy và bằng ánh mắt sắc bén.
Lúc , nàng vài phần dáng vẻ của một lính biên quan.
"Năng suất một nghìn cân? Ngươi đang gì ??" Ngô Thắng Nam tim đập thình thịch, suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực.
"Năm nay nhà thu hoạch ba nghìn cân thóc ba sào ruộng. Cả thôn ai cũng , nhưng họ sẽ cho ngươi vì họ tranh mua giống lúa. Ngươi hãy dạo quanh thôn, thể sẽ gì đó. Giống lúa nhà sâu bệnh, năng suất đạt hơn nghìn cân mỗi sào."
"Trong ba ngàn cân, chỉ thể chọn một ngàn cân hạt giống. Tự nhiên ưu tiên cho thôn . Năm ngàn cân hạt giống của ngươi..."
Hắn lấy từ , nhưng rằng đây là thứ thể khiến cả thiên hạ rung động.
Ngôn Minh tay nhỏ run rẩy vì căng thẳng, nhưng lúc nắm lấy tay Tuệ Tuệ, như thêm dũng khí.
Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, ôi, lúc Lộc tinh tam ca mạnh mẽ đến thế!