Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:38:24
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôn Xuyên hai mắt sáng lên: "Vậy thì đúng là quá! Trước đây thôn y của chúng vốn là thú y chuyển nghề. Tiểu cữu cữu đến đây vặn bù đắp chỗ trống. Ngài cứ yên tâm, mỗi tháng đội hộ vệ thôn chúng đều hai lượng bạc và vài chục cân lương, đãi ngộ của đại phu chỉ thể hơn. Đây là một vị trí quan trọng trong thôn, cũng là vị trí thôn thiếu nhất."
Lão đại phu trong thôn trị chẳng khác gì trị heo.
Gia đình họ Lâm lập tức lộ vẻ vui mừng, theo Lâm thị dĩ nhiên , nhưng họ cũng gây rắc rối cho Lâm thị.
Người khí phách, bất kỳ cảnh nào cũng liều lĩnh một phen.
"Hôm nay trưởng thôn đang bố trí chỗ ở cho lưu vong. Ngày mai sẽ dẫn ngài ."
" , dạo cố gắng đừng khỏi thôn." Ngôn Xuyên sắc mặt căng thẳng.
"Có chuyện gì xảy bên ngoài ?" Lâm hỏi thị.
A Nguyệt thuận thế xuống bên cạnh Ngôn Xuyên, giơ tay vuốt ve trán Ngôn Xuyên đang nhíu chặt.
Lâm lão thái thái A Nguyệt với vẻ mặt thương cảm, đều là những hài tử đáng thương.
Nhìn dáng vẻ cử chỉ đoan trang, chỉ e rằng vẫn là nữ nhi nhà tử tế.
"Vừa trải qua hạn hán lớn, gặp châu chấu, triều đình cấp lương thực xuống, khiến bá tanh lâm cảnh đường cùng. Nay thời tiết cũng kỳ lạ, ngày càng lạnh hơn, bên ngoài xuất hiện một đám bá tánh còn đường lui, nên rừng trở thành giặc cỏ."
"Nếu chỉ trở thành giặc cỏ thì cũng thôi , thời loạn lạc lòng chịu nổi thử thách, chỉ tính từ trấn Tú Sơn đến thôn chúng thôi, bao nhiêu cô nương gặp chuyện ."
"Đêm qua, nữ nhi ngoại gả của thím Lý về thôn mượn lương..." Ngôn Xuyên thở dài.
"Hôm nay phát hiện nàng c.h.ế.t trong đám cỏ, quần áo , tím bầm."
A Nguyệt sắc mặt bỗng đổi, co rúm .
Ngôn Xuyên lập tức ôm nàng lòng, vô thức dịu dàng hơn vài phần, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sợ, sợ, A Nguyệt an . Nơi đây an ..."
A Nguyệt vẻ mặt kinh hoàng mới tan vài phần.
Mắt nàng vẫn còn sợ hãi, Ngôn Xuyên đành giơ tay bịt tai nàng .
"Gần đây thời cuộc càng thêm hỗn loạn, đợi đến khi mùa đông đến, e rằng là một trận chiến đẫm máu. Mọi việc gì thì đừng khỏi thôn. Trưởng thôn đang tìm cách bắt đám ." Ngôn Xuyên thấy mặt A Nguyệt tái nhợt, mím môi, cúi bế A Nguyệt lên.
Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, Lâm lão thái thái mới nhỏ giọng : "Chuyện ..."
Lâm lão thái thái ý kiến gì về quá khứ của A Nguyệt, A Nguyệt ngoan ngoãn đáng thương, phận trắc trở, bà cũng thương A Nguyệt.
"Thuận theo tự nhiên , hài tử lớn, chính kiến riêng." Lâm thị tổ mẫu, lão thái thái cũng gật đầu.
Con cháu phúc của con cháu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Huống hồ bà tướng mạo A Nguyệt, A Nguyệt tuy trải qua một thăng trầm nhưng vẫn là xử nữ.
Lão thái thái vẫn chút nhãn lực .
"Khoảng thời gian , Tuệ Tuệ phép khỏi thôn nữa, cẩn thận kẻ bán cả ngươi ." Lâm thị hù dọa.
Tuệ Tuệ một cái mặt quỷ, đó chạy lẹt đẹt , vẫn quên đầu vẫy tay với Tam ca và Hổ Tử.
Tam ca Ngôn Minh liền lập tức đuổi theo, Hổ Tử do dự một lát, cũng chậm rãi theo.
Tiểu cữu nương mừng rỡ liên tục lau nước mắt: "Tướng công, tướng công, ngươi thấy ? Hổ Tử phản ứng ."
Lâm Thanh lộ vẻ mặt hân hoan, cũng hướng về phía nhi tử gọi một tiếng: "Hổ Tử?"
Tiểu gia hoả chạy về phía Tuệ Tuệ tiểu tỷ tỷ mà đầu .
Vợ chồng hai đều im lặng gì.
Cái bệnh còn phân biệt đối xử nữa ?
Còn chơi trò hai tiêu chuẩn nữa hả?
Tuệ Tuệ chạy nhanh một mạch đến đầu thôn. Hài tử trong thôn gặp, ai cũng gọi một tiếng "tiểu tổ tông".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-69.html.]
Ngôn Châu Châu và Ngôn Mãn Thương nàng với ánh mắt ghen tị, nhưng dám trêu chọc, sợ hãi sẽ dẫn đến việc tất cả bạn nhỏ trong thôn đánh đập.
"Đi, về với bà nội, bọn họ nuôi lũ nhà họ Lâm sa cơ thất thế , cũng nuôi ông nội bà nội." Hai đứa nhỏ đầu liền chạy về mách lẻo.
"Hừm, ý ." Ngôn Minh từ xa thấy hai đứa nhỏ, lập tức mắng chửi.
"Yên tâm , cái miệng đó sẽ gì nữa ." Tuệ Tuệ chỉ liếc mắt một cái thẳng đầu thôn.
Đầu thôn dựng đầy những chỗ tá túc tạm thời, khắp nơi đều nấu cháo, trong khí thoang thoảng mùi thơm nồng nàn của gạo.
Vẻ mặt lo âu của những lưu vong tan biến, đó là sự an tâm và hy vọng tương lai.
Mọi thấy Ngôn Tuệ Tuệ, đều vô cùng kính trọng, điều khiến Tuệ Tuệ ngạc nhiên.
"Ngày hôm đó, đa tạ cô nương cho chúng ." Từ Tử Dịch thấy Tuệ Tuệ thong thả tới, vội vàng bước lên cảm ơn.
Hắn hiểu rằng, ngày hôm đó nếu vì nha đầu , thể thôn.
Nha đầu ở trong thôn, dường như một vị trí khác thường một cách mơ hồ.
Nữ nhân thể nhận , nhưng nam nhân trong thôn và trưởng thôn dường như đang âm thầm lên kế hoạch cho hài tử .
Ngay cả những hài tử trong thôn khi thấy nàng, cũng dừng và gọi một tiếng Tiểu tổ tông?
là khá phù hợp.
Tuệ Tuệ vẫy tay vẻ lớn: "Ngươi giúp tằng tổ mẫu của , chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi."
Từ Tử Dịch mí mắt giật giật gậy ông đập lưng ông ??? Nghe mà rợn thế nhỉ.
Ngôn Minh lộ vẻ tuyệt vọng. Cần gấp rút xóa mù chữ cho tiểu tổ tông !!
"Thôn của các ngươi, vẻ giống với những nơi khác..." Từ Tử Dịch đầy vẻ kinh ngạc.
Mọi trong thôn Vương cực kỳ đoàn kết, hề sự tuyệt vọng và thờ ơ như bên ngoài. Cả thôn đều tràn đầy hy vọng. Nhập thôn , quả nhiên là sai.
"Vì chúng Tuệ Tuệ mà." Ngôn Minh nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nếu thể, thật mong định cư ở thôn ." Tinh thần của thôn là điều từng thấy trong ba năm qua.
Tuệ Tuệ lén lút liếc một cái, nhưng gì.
"Chúng dự định tiên sẽ núi đốn một cây, thời tiết ngày càng lạnh, e rằng sẽ sớm hạ nhiệt. Trước tiên hãy dựng một chỗ trú ẩn, sang năm tính tiếp..."
"Năm nay bão tuyết."
Tuệ Tuệ một cách nhạt nhẽo.
Hai tháng nữa, bão tuyết sẽ đến. Nói xong, Tuệ Tuệ lắc đầu bước .
Chưa vài bước, thấy tiếng thảm thiết từ ngoài thôn vọng .
"A!!! Lũ khốn kiếp ... Lũ các ngươi đạp hư ! Hu hu hu..." Giọng nữ chói tai và nhói nhói, khiến cả Tuệ Tuệ giật run lên.
"Lại cô nương đạp hư ?"
Từ Tử Dịch thấy Tiểu Tuệ Tuệ rùng , mới nhớ đứa nhỏ mặt đầy bốn tuổi.
Lập tức cúi bế nàng lên.
"Đừng sợ," Từ Tử Dịch nhỏ giọng dỗ dành, nha đầu mặt mập mạp, vô cùng ngây thơ và đáng yêu.
chỉ cần một tay là thể ôm .
"Nhìn rõ ràng bụ bẫm, nhẹ thế nhỉ? Từ Tử Dịch nghi ngờ.
Tuệ Tuệ liếc một cái, giơ nắm tay nhỏ lên một cách chính trực: "Ta béo phì giả tạo thôi!" Nói xong ôm hai tay ngực, hừ, lão độc , chê nữ nhi béo!!!
Dù là ba tuổi tiểu nữ hài, cũng thể gọi là béo !
Từ Tử Dịch cũng hiểu nàng tức giận, đành ôm nàng len lỏi đám đông.