Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:38:22
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hổ ư?" Lâm thị đầu tiên là tin.

"Mỗi ngày còn lưng Tuệ Tuệ, còn dẫm lưng cho nàng nữa kìa."

"Để lừa lấy cái đùi gà ăn, nó còn giả tật què chân thương để lừa ăn lừa uống nữa đấy."

"Cả ngày kêu meo meo, tin thì hỏi Ngôn Minh xem." Lâm thị cầm bát cháo thịt tay, cả sân đầy mùi thơm của thịt.

Lâm thị sân hái một nắm hành lá nhỏ, cắt nhuyễn rắc , hương vị tức thì nồng nàn hơn.

"Sáng sớm còn kêu meo meo ngoài cửa sổ, ngày nào cũng kêu..."Yến Minh gật đầu nghiêm túc. Nó còn thích chơi bóng, thích cuộn tròn thành một cục.

Con còn giống mèo hơn cả mèo, thể là mèo !

Lâm Thanh mím môi, vẻ mặt chút khó tả.

Cẩn thận véo má nó, lộ hàm răng sắc nhọn: "Mèo, hàm răng sắc nhọn như ?"

Lại đưa tay vỗ vỗ vài cái trán nó, bỗng thấy con hổ trắng gầm lên rống rống.

Lâm Thanh run lên bần bật.

"Meo meo, ngoan ngoãn nào." Tiểu cô nương bưng bát nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Con hổ trắng lập tức sấp xuống đất, ngoan ngoãn để Lâm Thanh ngắm nghía, trêu chọc.

Lâm Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm. Nương ơi, nha đầu dọa cho hổ trắng sợ hãi đến run lên bần bật. Hắn còn thấy cả hai chân của con hổ trắng run rẩy.

"Các ngươi xem, trán nó còn chữ "Vương" kìa." Lâm Thanh chỉ trán con hổ trắng.

Tuệ Tuệ đang cầm bát cơm bậc thềm, hỏi "Chẳng lẽ con thứ ba ? Chắc chắn nó là con thứ ba, mới chữ tam trán."

Tiểu cô nương một cách hùng hồn chính đáng.

Lâm thị thở dài bất lực : "Làm chê ."

Ngôn Minh che miệng trộm, nhưng dám thành tiếng. Muội nàng thất học nhưng ai dám chỉ .

Lâm Thanh ngây ngốc nàng, há miệng , gì.

"Từ xưa đến nay, chỉ hổ dữ, đầu chữ vương, mới là vua của rừng núi."

"Hơn nữa con hổ , trắng như tuyết, một sợi lông tạp, thật là vua của loài hổ. Đại khái là loại thể lệnh cho núi rừng." Lâm Thanh dừng một chút. Loại hổ trắng tinh khiết , chỉ từng thấy trong sách.

Lâm thị ngẩn . Cách đây một thời gian, nhà thường xuyên xuất hiện các loài động vật như gà rừng, thỏ rừng, hươu nai cắn đứt cổ. Cho đến nay vẫn ăn hết.

"Bây giờ trời hạn hán lớn, xung quanh thường xuyên xảy chuyện dã thú xuống núi, chỉ thôn chúng từng xảy ..." Lâm thị , lông mày liền nhíu .

Lâm Thanh gật đầu : "Trừ phi, dã thú khác ở đây chiếm núi vua."

Mọi từ từ xuống, con hổ hung hãn mặt đang lè lưỡi l.i.ế.m móng vuốt một cách lười biếng, với vẻ khinh thường.

Một tiếng gầm gừ thấp vang lên, khiến da gà của nổi lên.

Khoảnh khắc đó, tất cả như cảm nhận uy quyền của bách thú chi vương. Nó từ từ dậy, tuy chỉ cao bằng đầu gối, nhưng khí thế thể che giấu của nó khiến trái tim rùng .

là, một con hổ dữ.

Hay còn gọi là chúa sơn lâm, một hổ vương vô cùng hiếm hoi.

Lâm thị trong lòng giật , sắc mặt trắng bệch, vuốt ve bụng tay run rẩy.

Lâm Thanh gần Bạch Hổ, lúc cứng đơ dám nhúc nhích, trán chảy mồ hôi lạnh.

Tuệ Tuệ cầm bát bậc thềm, há miệng ngáp.

"Meo meo, yên tĩnh một chút." Giọng nũng nịu của tiểu cô nương khiến cho uy thế của Hổ vương bỗng chốc tan biến.

Lúc , chứng kiến cảnh tượng Hổ vương vốn oai hùng lẫm liệt, trong nháy mắt liền cúi gằm xuống, khom , nhẹ nhàng bước đến mặt nàng.

Kêu meo meo hai tiếng the thé, nịnh nọt cọ xát chân nàng.

Tuệ Tuệ giơ bát , Hổ Tử nàng chớp chớp mắt.

Có lẽ vì nhận ngay cả hổ vương cũng cúi đầu, một cách kỳ lạ, nó lặng lẽ nhận lấy cái bát, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Tiểu cữu nương mặt tái nhợt bỗng chốc rưng rưng nước mắt vì xúc động, hài tử của nàng, hiểu mệnh lệnh !!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-68.html.]

Tiểu cữu nương vội vàng dậm chân vì quá đỗi xúc động.

Lâm thị sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng gọi Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, lùi , tránh xa nó ..." Lâm thị run rẩy cả đùi, đây thì thôi, giờ đối phương là chúa tể sơn lâm, Lâm thị nào dám như nữa.

Tuệ Tuệ hề đầu , Tuệ Tuệ nũng nịu : "Mèo ngoan quá, nắm tay nào..." Chỉ thấy con hổ trắng to lớn giơ lên một chiếc móng vuốt quý phái.

Nó nhẹ nhàng nắm tay Tuệ Tuệ.

"Mèo con dậy..."

Hổ vương liền giơ cao hai chân , học theo dáng đặt hai chân xuống đất, hai bước.

"Giỏi lắm!" Tuệ Tuệ xoa đầu nó, hổ vương lim dim mắt đầy vẻ sung sướng, còn chút hung hăng của chúa sơn lâm, vui chơi đến mức lăn lộn hai vòng mặt đất.

Mọi một cách vô cùng kinh ngạc.

Cái , nịnh nọt quá mức.

"Nương, ngài ?" Tuệ Tuệ đầu Lâm thị.

Lâm thị dần dần tỉnh táo : "Ừm... Tuệ Tuệ, là chúng thả Meo Meo về rừng ? Biết , cha nó đang nhớ nó." Lâm thị sắp xếp ngôn ngữ, cẩn thận khuyên Tuệ Tuệ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây thì thôi, giờ , nàng dám mang một con hổ vương tương lai về nuôi.

Tuệ Tuệ nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt hoang mang.

"Cha ?"

"Cha đến thăm nó mỗi ngày ư? Còn cả nhị đại gia, tam đại gia..." Tuệ Tuệ đếm từng ngón tay khi , càng lòng Lâm thị càng tê liệt, thậm chí Lâm Thanh cũng cảm thấy một luồng khí lạnh ùa thẳng lên đỉnh đầu.

"Mỗi ngày... Đều đến xem nó ?" Lâm thị kinh ngạc cúi đầu, tiểu gia hoả.

Tiểu gia hoả vô tội gật đầu, đôi mắt trong veo tì vết.

" , mỗi ngày đều ở trong sân ... Chính là, chính là bọn nó đưa Meo Meo cho ."

" Nương, ngài yên tâm , cha cả mà. Nếu yên tâm thì cứ đến xem một cái..."

Vỗ n.g.ự.c ầm ầm.

Lâm thị tối sầm cả mắt. Nương ơi, nương ruột ơi, như càng yên tâm hơn!

lúc đó, Ngôn Xuyên bước nhà. Vừa , Ngôn Xuyên đưa cho hổ vương một miếng phổi heo, : "Mấy ngày nay trời càng lúc càng lạnh, trưởng thôn sợ trời tuyết rơi nên mổ lợn của thôn sớm, lấy về mấy miếng phổi heo. Nương, tiểu cữu cữu hai đang ? Sao nhà?"

Thôn nuôi vài con lợn, là của chung cả thôn, để chia thịt.

Vài tháng suýt c.h.ế.t đói, hai tháng mới mập lên chút.

Lâm thị nắm lấy tay Ngôn Xuyên hỏi: "Ngươi Meo Meo là... Hổ vương ?"

Ngôn Xuyên sững một lát, đó gật đầu: "Biết chứ, hơn nữa là hổ vương hiếm , vương trời sinh."

Thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm thị, Ngôn Xuyên an ủi: "Nương, hổ con từ khi còn b.ú sữa ở nhà . Ban đêm luôn canh gác nhà cửa, nương xem, từ khi hổ con, nhà cửa yên tĩnh hơn nhiều ?"

"Ngài tin hổ con thì cũng tin Tuệ Tuệ chứ." Ngôn Xuyên hiểu sự lo lắng của Lâm thị.

Lâm thị xong cũng còn quá sợ hãi, chỉ là bản năng hổ vương đáng sợ mà thôi.

"Thế... Thế thể để nó phòng ngủ nữa." Lâm thị vẫn lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó tỉnh dậy sẽ hổ cắn.

Ngôn Xuyên gật đầu.

Gia đình họ Lâm cũng can đảm, thấy con hổ con mật, chuyện gì thì tường nhà canh gác cho cả nhà, thì còn sợ hãi nữa.

Buổi sáng ăn cháo thịt xương.

Canh xương hầm béo ngậy, nốc ừng ực hai tô lớn. Lâm thị xoa bụng, thở phào khoan khoái.

"Chưa bao giờ nghĩ rằng, còn sống những ngày bình yên như thế ."

"Tổ mẫu thích, nên ở luôn. Bây giờ ngoài cũng ." Hôm qua thu nhận nhóm đó, chỉ thể ở bên ngoài, còn quan sát hơn nửa năm mới thôn.

"Chúng đất ở trong thôn, ngày mai sẽ đến chỗ trưởng thôn để hỏi xem công việc nào phù hợp với ." Lâm Thanh nở nụ nhẹ, hôm qua còn mang vẻ mặt c.h.ế.t chóc, hôm nay hy vọng.

"Lúc còn nhỏ, nữ nhân độc ác đó nuôi phế Thanh ca nhi, bèn mặt dày dắt về bên nuôi dạy. Vì thể chất yếu ớt, học vài năm sách, nhưng dám thi cử, sợ chịu nổi sự tra tấn tinh thần trong trường thi."

"Ta liền giúp mời một vị đại phu ở phủ thành đến, truyền dạy cho y thuật. Những năm gần đây vốn dĩ mở một y quán ở thị trấn. Ta nghĩ ở trong thôn cũng sẽ thể dùng . Trên đường , may mắn y thuật, thỉnh thoảng rừng tìm kiếm thảo dược, mới khiến chúng thể trụ vững đến bây giờ."

Loading...