Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:38:17
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tổ mẫu thể thấy ngươi nữa, dù c.h.ế.t cũng cam lòng."
"Tổ mẫu thể hại ngươi, tổ mẫu là chạy nạn đến, cả nhà ở nhà ngươi, bà mẫu ngươi sẽ thích, tổ mẫu ở bên ngoài thôn cũng ." Lão thái thái gặp Lâm thị, thương xót còn kịp, dám gây phiền toái cho nàng.
Từ khi thấy Lâm thị, bà rời mắt khỏi nàng.
Lâm thị : "Tổ mẫu, phân nhà với bà mẫu. Ngài hãy nhà. Trong nhà , Hoàn nương vẫn thể chủ."
"Mẫu dọn dẹp nhà cửa xong ..." Tuệ Tuệ đang nắm lấy tay tiểu cữu nương đang ngượng ngùng, dẫn nàng nhà.
Lâm lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, lúc mới đồng ý bước nhà.
Vừa bước cửa, thấy sân trong vô cùng rộng rãi. Sân trồng đầy những cây tầm gửi gai leo quấn quanh tường rào.
Một con mèo lớn màu trắng đang chân tường rào liếc mắt một cách hờ hững, xuống.
Sân nhà đầy hương lúa.
Dưới hiên nhà còn treo lạp xưởng gà khô, cuộc sống quả là vô cùng thoải mái.
"Đứa nhỏ ngốc, nương của ngươi sinh Thanh ca nhi xong liền qua đời, Hắn từ nhỏ thể chất yếu ớt. Tổ mẫu liền dẫn chùa cầu may mắn. Ai khi về nhà, mới phát hiện thứ hồ đồ đó hại ngươi."
"Tổ mẫu đánh với nàng , lập tức tìm ngươi, nhưng bao giờ gặp con nữa."Lâm lão thái thái nức nở đến nỗi thở nổi.
Tuệ Tuệ để tam ca ngay lập tức mời đại ca, nhị ca và cha về nhà.
Tiểu gia hoả rón rén bếp dập lửa pha , tiểu cữu nương hai tổ tôn ôm lóc, liền tiến đến giúp đỡ Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ đầu , thấy tiểu cữu nương hiền lành, chất phác mím môi một cách ngại ngùng.
"Uống nước canh trứng gà, bổ dưỡng cơ thể."Tiểu Tuệ Tuệ lấy bốn quả trứng từ ổ gà, đập thẳng bát.
Lại lén lút lưng tiểu cữu nương, từ trong gian lấy một ít đường đỏ, cho mỗi tô một muỗng to.
Tiểu cữu nương giật , mắt tròn xoe, vẫy tay ngăn cản.
Tiểu Tuệ Tuệ đáng thương xiết bao ngẩng đầu lên: "Mợ, thể giúp đổ nước ? thể nhấc ấm lên?" Nói chuyện dễ thương, nũng nịnh của trẻ nhỏ, đáng yêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu cữu nương kịp suy nghĩ, liền thuận tay rót bốn cái chén.
Hổ Tử trong lòng lão thái thái ngửi thấy mùi nước đường, bèn ngẩng đầu lên.
Tiểu cữu nương thương nhi tử, bèn khách sáo, chỉ mỉm cảm ơn, bưng bát nước đường đưa cho tướng công và tổ mẫu.
Vừa cửa, Tuệ Tuệ vặn lời chuyện của họ.
"Năm xưa khi cha ngươi trở về, nàng nhân lúc ai, bán ngươi cho lão già góa vợ. Lập tức trục xuất nữ nhân độc ác ."
" nữ nhân bà độc ác đó phát hiện mang thai. Mười tháng , nàng sinh hạ một nữ nhi. Cha ngươi thương xót hài tử, nên đành giữ nàng ở nhà."
" ngờ gặp hạn hán ba năm, đường chạy trốn nạn đói, gặp Hắc Phong Trai. Nữ nhân độc ác đẩy cha ngươi chắn đao, cha ngươi c.h.ế.t ngay lập tức." Nói đến đây, Lâm lão thái thái cùng Lâm thị ngừng.
Tiểu cữu cữu hai mắt ửng đỏ, tỷ tỷ một cách chăm chú, rời mắt.
"Nữ nhân bà độc ác mang theo bộ tài sản của gia đình cùng nữ nhi, bỏ chúng mà trốn chạy." Lâm lão thái thái căm phẫn đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Khi Lâm Hoàn Nương rời nhà, Lâm Thanh Vân mới năm tuổi, nhưng từ nhỏ tỷ tỷ nuôi nấng chăm sóc, tình cảm dành cho tỷ tỷ ai thể sánh bằng.
"Tổ mẫu, uống chút nước đường." Tiểu cữu nương lau nước mắt, bưng tô nước đường trứng ngoài.
Lâm thị vội vàng lau nước mắt: "Tổ mẫu, ngài cứ yên tâm ở nhà. Giờ đây phân khỏi nhà cũ, nhà do chủ."
"Nếu ngài cảm thấy thoải mái, phía còn một căn nhà cũ cải tạo mới, cũng thể ở ." Lâm thị tổ mẫu là chủ kiến, sợ phiền phức cho bản nên chắc chắn sẽ chịu chung sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-66.html.]
Vì , nàng sớm cho sửa sang căn nhà cũ.
Cách nhà chỉ một bức tường, an tiện lợi.
Lúc lão thái thái mới từ chối.
Càng là ôm Tuệ Tuệ lòng mà hôn hít mãi thôi.
"Nương, đây là tam nhi tử của , Ngôn Minh. Vừa dứt lời, thấy lão đại và lão nhị vội vã chạy về nhà.
"Đây là lão đại Ngôn Xuyên, lão nhị Ngôn Lãng.
Lão thái thái bỗng chốc mừng đến rơi nước mắt, tôn nữ thất lạc nhiều năm nay vẫn còn gặp , còn sống , sinh mấy đứa con, cuộc sống viên mãn, bà c.h.ế.t cũng thể nhắm mắt xuôi tay .
"Biết là tằng tổ mẫu sắp đến, nương dọn dẹp cả giường chiếu."
"Nào, ngài xem, xương heo chuẩn từ lâu, là tiểu cữu cữu từ nhỏ thích uống canh xương." Ngôn Lãng bước lên ghế, lấy một khúc xương heo lớn, đào vài củ khoai môn.
Hầm một nồi to xương heo muối.
Tuệ Tuệ kêu "" một tiếng.
"Hôm nay gặp một kẻ xúi quẩy... Phỉ, gặp một kẻ xui xẻo, đổi vận may cho , cho đồ ăn." Nhân tiện nhận một tiểu .
"Đại ca, nhị ca, hai ngươi theo . Tối nay ăn thịt kho tàu..." Gần đây trong thôn thịt tươi, may mà kẻ xúi quẩy tự dâng hiến.
Lâm thị kịp hỏi, hai ca ca bế Tuệ Tuệ cùng khỏi cửa.
Khi trở về, kéo theo một con hươu, nửa con lợn.
Ngôn Minh đóng cửa cẩn thận, Lâm thị nhanh tay đóng cửa sổ, phối hợp nhịp nhàng, thể thấy đây là đầu tiên.
"Tổ mẫu, dọn dẹp nhà cũ xong. Giường dọn sẵn, khi ăn tối sẽ đưa ngài qua đó." Lâm thị nhanh tay thái một miếng thịt ba chỉ lớn để món kho, hầm thêm một nồi miến thịt heo.
Buổi tối ăn cơm, cả nhà họ Lâm suýt .
Trước đây, gia đình họ Lâm kinh doanh vài cửa hàng ở thị trấn bên cạnh. Ngày thường, họ cũng vài nha , nô bộc, cũng coi như là một gia đình khá giả.
Hiện giờ, nửa năm ăn thịt.
Trước khi đến thôn Vương Gia, họ thậm chí liệu thể sống sót .
Lâm thị còn đưa cho Lâm Thanh một ít huyết hươu: "Thứ bổ , trời nóng, chỉ còn chừng ." Mới thu dọn hươu xong, chỉ còn chừng huyết hươu.
"Cảm ơn tỷ tỷ." Lâm Thanh cúi đầu khẽ, chữ "tỷ" thốt vô cùng nhẹ nhàng, hốc mắt ửng đỏ và nóng hổi.
Năm tỷ tỷ ép buộc rời khỏi nhà, tuyệt thực ba ngày đòi cha đuổi vợ, nhưng nữ nhân dựa việc mang thai mà ở .
Suốt những năm qua, luôn tự trách bản , tự trách bảo vệ tỷ tỷ.
"Ôi, Thanh ca nhi." Lâm thị lau nước mắt, nhịn òa cùng .
Đêm khuya, Ngôn Hán Sinh mới trở về khi tuần tra núi, hôm nay đúng lúc đến lượt của tuần tra núi.
Về đến nhà, tự nhiên hàn huyên với nhà họ Lâm một hồi.
Hắn vốn là hiếu thảo, càng thương yêu Lâm thị, nên đối với nhà họ Lâm tự nhiên vui vẻ.
"Thiếu gì ngài cứ bảo , coi như nửa nhi tử cũng ." Ngôn Hán Sinh ôm chăn bước căn nhà cũ, nhà sửa sang , bên trong dọn dẹp gọn gàng, vô cùng ngăn nắp.
Lâm thị trừng mắt: "Sao thế? Ngươi còn kết nghĩa với cha của , ngang hàng với cha ?"
Ngôn Hán Sinh rụt cổ , trong nháy mắt quên mất phạm về thứ bậc.
Cả nhà đều ồ lên, bầu khí vui vẻ và ấm áp.