Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:38:14
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Van cầu ngài, cho chúng , ngoài thể sống nổi nữa."

"Chúng sẽ gây rối, chúng đến đây để gây rối, chỉ hỏi thế nào để thể gia nhập thôn? Nhóm lưu vong bao quanh thôn, ước chừng bốn năm trăm , đông đúc và ồn ào.

"Chúng , nơi từng đánh bại Hắc Phong Trại, đặc biệt đến đây để nương náu."

Mọi đều gầy gò ốm yếu, quần áo rách nát, chân đều nổi đầy những vết phồng rộp, mặt mất hết hy vọng tương lai.

Có một vài hài tử bế tay, tất cả đều sợ hãi , trải qua những gì đường .

Trong những tị nạn , những bọn cướp hại đến tan nhà nát cửa.

Có những hạn hán ba năm đẩy đến mức lang thang đường.

Có những châu chấu cướp hy vọng cuối cùng.

Cả đoạn đường qua, chỉ thôn Vương Gia là nơi duy nhất hoang vu. Nhìn thấy bức tường thành cao bao quanh bộ thôn, tường thành cung thủ sẵn sàng chiến đấu.

Đứng cổng thôn, bên trong ngờ còn đội hộ vệ mặc áo giáp.

Điều khiến ngạc nhiên, an tâm.

Đoàn chạy nạn tiến thành đều , nhưng nếu tùy tiện nương nhờ một thôn nào đó, ngược sẽ dân bản địa cướp bóc. hôm nay đến thôn Vương Gia...

Nhìn thấy thôn dân ai nấy cũng mặt mày hồng hào, hài tử ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thậm chí còn thấy một đứa nhỏ béo tròn mập mạp.

Đây...

Thật là cuộc sống trong mơ.

"Ngài... Ngài là trưởng thôn ?" Tiểu ca cầm đầu kinh ngạc, chính là hỏi đường và tin tức ở thị trấn Tú Sơn.

Trưởng thôn Vương gật đầu.

Trưởng thôn khỏi mừng thầm, may mà trong thôn tăng thêm một trăm trong đội tuần tra, nếu thì thể nào kiểm soát .

Bên bốn năm trăm , gần bằng một nửa lượng thôn dân của Vương Gia thôn, nếu đoàn kết chống bên ngoài, Vương Gia thôn chắc nắm chắc .

"Lão thôn trưởng, chúng thành tâm quy phục, mong rằng ngài cho chúng một cơ hội để sống sót." Khuôn mặt của Tiểu ca tái nhợt, họ qua vô thôn xóm đường , đó còn một thôn Cử nhân cũng .

vô cùng bài ngoại, thậm chí cho họ cổng thon, liền đuổi họ ngoài.

"Van xin ngài, loạn thế còn chỗ cho chúng dung nữa ." Phía còn một lão nhân lóc thảm thiết, trong tay bà ôm một hài tử hai ba tuổi, hài tử mặt vàng hoe, gầy gò chỉ còn thoi thóp.

Phía bà còn một cặp vợ chồng trẻ, nam tử hơn hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, nữ tử mặc váy lụa, trông gọn gàng sạch sẽ, nhưng gầy gò đến mức đáng sợ.

"Lão thôn trưởng, hiểu nỗi lo của ngươi. Ta nhất định sẽ quản thúc , sẽ gây rắc rối cho thôn."

Có vẻ như tiểu ca uy tín khá lớn, họ bốn năm trăm , nếu liều mạng cướp bóc thôn khác cũng hẳn là thành công.

những kẻ tâm địa bất chính đó, cuối cùng đều đuổi .

Trưởng thôn chìm im lặng trong giây lát, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng vỗ vai Tuệ Tuệ đang ngẩn .

"Tuệ Tuệ, con nghĩ thế nào?" Trưởng thôn nghiêm túc hỏi.

Bên ngoài thôn, những lưu vong tỏ vô cùng kinh ngạc, dường như thể tin rằng một quyết định quan trọng như giao cho một hài tử.

Trong thôn, một thôn dân bày tỏ sự hài lòng, nhưng khi thấy của họ phản ứng gì khác thường, họ đành im lặng.

"Van xin ngài, van xin ngài, tằng tôn tử của sinh ốm yếu, bà nội cướp mất khẩu phần ăn, giờ đây chỉ còn thoi thóp. Xin ngài cứu giúp hài tử!" Vừa , lão nhân ôm hài tử 'bịch' một tiếng quỳ xuống đất.

Mọi mặt tê liệt, đầu gối của họ còn giá trị gì.

Trên con đường , họ quỳ gối đến gãy cả chân, cũng ai chịu cưu mang họ.

Huống chi thôn mắt , vũ khí, cung thủ, là một thôn lớn, chỉ vóc dáng và tinh thần của họ cũng thể thấy, họ thiếu lương thực.

ai dám nảy sinh ý nghĩ khác thường.

Trên tường thành, lính cung thủ, trong thôn đội hộ vệ, đều đang nheo mắt chằm chằm.

Tuệ Tuệ chỉ lão nhân, chớp chớp mắt.

"Tằng tổ mẫu." Tuệ Tuệ líu lo gọi một tiếng.

Mọi đều ngây .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-65.html.]

Trưởng thôn cũng sững sờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ thấy đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu như một cục bông trắng, lắc lư, lay động qua từ từ, cuối cùng cũng đến mặt lão nhân.

Rồi thấy, nàng lập tức lấy từ trong lòng một nắm kẹo trắng tinh, chỉ lớn bằng ngón tay, nó nhét miệng hài tử gầy gò vàng vọt .

Hài tử vốn đói đến kiệt sức, mắt bỗng chốc sáng lên.

Hắn cắn chặt môi, ngừng hít lấy hương vị ngọt ngào .

"Tuệ nha đầu, ngươi nhận nhầm ?" Lão thôn trưởng ngẩn , tằng tổ mẫu? Gia đình họ Ngôn bậc trưởng bối lớn như nhỉ??

Vừa dứt lời, Lâm thị liền chống cái bụng to vượt qua đám đông, khàn khàn giọng gào : "Tổ mẫu! Đệ ..."

*****

Tập tui dịch mà rơi nước mắt các ạ! Chắc là trái tim tui quá yếu đuối ?!

Vương Hành Phong chạy vội vã đến nỗi thở hổn hển, xuống núi liền tiểu tổ tông sai báo tin cho Lâm thị.

Lão thái thái run rẩy ngẩng đầu lên, thấy phụ nhân ăn mặc sạch sẽ, má hồng hào, bụng nhô lên, trông như đang mang thai và cuộc sống .

"Hoàn... Hoàn nương!" Lão nhân kinh hô một tiếng, liền thấy Lâm thị xông tới ôm chầm lấy bà.

"Tổ mẫu, Hoàn nương đến muộn , Hoàn nương khiến ngươi lo lắng." Hoàn nương lóc quỳ rạp xuống đất.

Nàng bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, nàng thực sự thể gặp gia đình.

Tổ tôn hai ôm nức nở.

Tiểu Tuệ Tuệ lướt qua lão thái thái, về phía hai trẻ tuổi.

"Tiểu cữu cữu? Tiểu cữu nương?"

Hai trẻ tuổi mặt cảm xúc, ngây thứ, như thể đang trong mơ.

Dường như ai ngờ rằng, tỷ tỷ xa nhà hơn mười năm, trong thời buổi loạn lạc , vẫn còn sống?

"Hãy để họ ." Tiểu Tuệ Tuệ lập tức .

Thấy , trưởng thôn đoán đó là nhà đẻ của Lâm thị.

Cũng nếu chỉ thu nhận một hộ , ngay lập tức liền trực tiếp thu nhận một nhóm .

"Các tạm thời thể thôn, thôn chúng từng hợp nhất với thôn bên cạnh một , trong thôn còn chỗ để xây nhà. xung quanh thôn thể định cư, nếu tự nguyện định cư và tuân thủ quy củ trong thôn, sáng sớm mai sẽ cho lý trưởng qua đây." Vương trưởng thôn vẫy tay.

"Nếu các vị định cư tất, đội hộ vệ sẽ mở rộng phạm vi tuần tra, khu vực cũng trong tầm b.ắ.n của cung thủ, nên cần lo lắng."

Tiểu ca khẽ mỉm , ngờ việc bụng cưu mang lão nhân mang đến cho may mắn như .

"Thưa trưởng thôn, họ Từ, Từ Tử Dịch. Trước đêm nay, sẽ báo cho ngài danh sách những hộ gia đình định cư." Từ Tử Dịch thở phào nhẹ nhõm, đừng bề ngoài trẻ tuổi, nhưng những đều theo .

Lần gặp trưởng thôn Vương bán lương, rằng, trong thời buổi thể bán lương, thì chắc chắn là dự trữ.

Cũng là nhiều hy vọng sống sót nhất.

"Trước tiên hãy cho họ ăn một chút gì đó ." Tiểu Tuệ Tuệ , vẫy tay, theo Lâm thị đang lóc nức nở về nhà.

Trưởng thôn thuận miệng : "Nghe lời Tuệ Tuệ dựng hai nồi lớn ở đầu thôn. Phát một trăm cân lương thực, nấu cháo loãng."

Lúa gặt về nhà, mỗi nhà đều nộp lúa, giờ đây chỉ đủ duy trì hoạt động hàng ngày.

Đoàn tị nạn : "Từ Đại, đứa bé ..." Mọi cẩn thận hỏi.

Từ Tử Dịch nhớ bán lương , trưởng thôn dường như cũng lấy nãi oa chủ.

"Chúng thể ở , cũng nhờ ơn đứa bé . Sau gặp nàng, hãy cung kính một chút." Mọi mới gật đầu cẩn trọng, đối với Ngôn Tuệ Tuệ khỏi thêm phần ơn.

Về phần lão nhân và con cháu, khi họ đưa bên trong thôn, ai dám ghen tị, chỉ thầm ngưỡng mộ và rơi nước mắt.

Lâm lão thái thái cẩn thận cửa nhà họ Ngôn.

Sắc mặt e dè, bước chân dừng cổng.

Đôi mắt bức tường cao và ngôi nhà mới im lặng.

Có thể lờ mờ thấy trong sân còn nuôi gà, bên cạnh còn trồng một hàng rau xanh, mọc lên xanh .

"Hoàn nương, tổ mẫu cùng ngươi . Ta... Ta sẽ cùng ngươi ở bên ngoài thôn, thể để Hổ Tử ở cùng ngươi. Hổ Tử từ nhỏ ốm yếu... Hổ Tử là trưởng tử của ngươi."

Loading...