Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:38:07
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, cả nhà thắp đèn quanh bàn.

Trên bàn là tô canh gà hầm khoai môn nóng hổi. Nước canh gà chút vị mặn của thịt khô, nhưng khi Lâm thị ngâm măng với nước nóng và hầm, nước canh chuyển sang màu trắng sữa.

Khoa môn là thứ mà Tuệ Tuệ vô tình đào núi, Lâm thị còn để một ít giống.

chân tường vẫn còn một đống lớn.

Khoai môn mềm mại mịn màng, thấm đẫm vị gà, ăn một miếng lông mày suýt bay.

Tuệ Tuệ bưng một chiếc chén sứ nhỏ, trong chén một cái đùi gà, một chén canh, mặt canh rắc hành lá xanh biếc.

Ngôn Xuyên gắp cho A Nguyệt một cái cánh gà, A Nguyệt nhướng mày, khiến cho cả căn phòng sáng bừng lên.

Phải , dung mạo của nhà họ Ngôn quả thực xuất sắc.

Ngôn Hán Sinh uống một ngụm canh, ngay đó tặc lưỡi một tiếng.

Ngày , cho vàng cũng đổi. Mơ cũng dám nghĩ tới! Ngôn Hán Sinh lắc đầu, đây nhị tam gặm đùi gà, chỉ thể miếng thịt ức gà. Lâm thị và mấy đứa nhỏ chỉ gặm cổ gà, nước gà còn để tam phòng nấu mì ăn.

"Đây chứng tỏ điều gì?" Chỉ hai tháng, vẻ non nớt của tuổi thiếu niên phai mờ gương mặt Ngôn Lãng, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Chứng tỏ là, miễn là hiếu thảo một cách ngu xuẩn, đạo đức, ai cũng đừng hòng trói buộc ." Ngôn Lãng liếc cha , Ngôn Hán Sinh lập tức ngoan ngoãn giơ tay lên.

"Buổi tối, lão thái thái nức nở lóc, kể rằng Tuệ Tuệ tạt phân , thèm để ý đến bà ."

Ngôn Lãng mỉm , thấy cảnh đó từ tháp canh.

Lâm thị "phụt" một tiếng.

Ngôn Minh Tuệ Tuệ với vẻ mặt khiếp sợ, mở to mắt: "Muội , ngươi hắt phân ?"

Tuệ Tuệ với vẻ mặt vô tội nghiêng đầu sang một bên.

"Bà nội một tay phân một tay nước tiểu nuôi nấng cha lớn, trả bà thì ? Ta , là bà tự . Tại điều ?" Nàng sắp sửa nổi giận.

"Lúc đó, trưởng thôn và các thúc bá đều thấy lời của bà . Lão trưởng thôn luôn mỉm , vui vẻ, và rằng đúng." Tiểu cô nương xoa xoa cái bụng tròn vo, hai mắt to tròn như chuông đồng.

Ngôn Hán Sinh mím môi chặt chẽ, sợ , tổn thương tâm hồn non nớt của tiểu nữ nhi.

"Thì thất học cũng ưu điểm như ư?" Ngôn Minh thốt lên đầy kinh ngạc.

Ngôn Xuyên khẽ , thấy A Nguyệt đang nghẹn, liền dậy rót cho nàng một ly nước.

"Ai là kẻ thất học? Ta ! Ca ca là một nhân tài!"

Tiểu cô nương hai tay chống nạnh, vẻ mặt ngây thơ hung hăng, dọa sợ .

Ngôn Xuyên đến nỗi há hốc miệng , Tuệ Tuệ thật sự là dễ thương nhất thế gian.

"Ngươi thể học theo Tuệ Tuệ, thôn trưởng sẽ bao che cho chúng ..."

Ngôn Xuyên bất lực đưa tay lên trán, ăn lem nhem, đầy dầu mỡ miệng, một bộ dáng cực kỳ dễ thương và ngây thơ. Thở dài thườn thượt một tiếng.

Nói cho đúng đây, ngài trưởng thôn còn đối với đứa nhỏ bốn tuổi , đặt nhiều hy vọng?

"Căn nhà cũ của chúng đây, quyết định vẫn sửa sang . Lần xây nhà còn thừa một ngói, mai mốt giúp . Xà ngang cũng gia cố một chút..." Lâm thị mím môi, dường như vui.

Ngôn Hán Sinh nghi ngờ nàng một cái, sáng sớm còn nhăn nhó mà.

vốn lời tức phụ, nên liền đồng ý.

Hai tháng nay dọn về nhà mới, tường nhà cũ đây , chỉ cần sửa sang một chút sẽ là một căn nhà .

Lâm thị cũng dự định.

Ba hài tử lớn dần theo thời gian, và sẽ đến lúc chúng cưới vợ.

A Nguyệt vất vả lắm mới thoát khỏi những u ám trong lòng, nàng cũng A Nguyệt tổn thương nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-62.html.]

Nếu tổ mẫu thực sự đến, cũng ở nhờ nhà khác mãi. Có một căn nhà, ngay bên bức tường, vặn.

Ngày hôm , sáng sớm, Ngôn Hán Sinh lợp ngói.

Cũng mở thêm một cánh cửa ở bức tường gần nhà cũ, hai bên thể thông .

Lâm thị bận rộn dọn dẹp bên đó mấy ngày liền, quét dọn sạch bong, còn lót một lớp rơm dày gầm giường cũ.

Khi trời se lạnh, trải chiếu bông lên, cảm thấy thoải mái.

Buổi trưa, Ngôn Xuyên về nhà : "Lại đến lúc thôn trưởng tuyển hộ vệ ."

Ngôn Xuyên nhíu mày.

Nghe nạn châu chấu, thêm nhiều lưu vong. Hôm qua, lưu vong tràn thành, huyện lệnh dùng d.a.o kiếm xua đuổi bách tính. Trưởng thôn lo sợ bạo loạn, nên quyết định bổ sung thêm một trăm ."

Vẫn còn nhiều vũ khí thu hồi từ Hắc Phong Trại , tạm thời đủ dùng.

"Vậy nhà nữa hả?" Lâm thị buông mớ chỉ may đang cầm tay, nàng tính cho Tuệ Tuệ một cái áo khoác, cho hài tử trong bụng một vài cái tã và quần áo trẻ con.

"Nương, Nhị Lang và cha đều bận, nhất định ở nhà." Lão thôn trưởng tính toán cho Tuệ Tuệ, là ca ca, cũng bên cạnh Tuệ Tuệ để bảo vệ nàng.

Lâm thị gật đầu.

Đang chuyện, Vương Hành Phong và Hồ Tiểu Sơn liền dẫn theo một nhóm bạn nhỏ đến tìm Tuệ Tuệ.

"Tiểu tổ... Tiểu Tuệ Tuệ, lên núi kiếm củi ?" Mắt Hồ Tiểu Sơn sáng lấp lánh, hôm qua Ngôn Mãn Thương chửi là tay sai, nhận một đứa trẻ bốn tuổi đại ca.

Hắn đánh Ngôn Mãn Thương một trận.

Thịt lợn chia cho nhà ăn hết. Lúc những con lợn con trong nhà Tuệ Tuệ mà thèm thuồng đến . Lâm thị mặt đầy nụ . Mấy hài tử trong nhà đám hài tử trong thôn chấp nhận. Nàng vui thể tả.

Nhanh chóng lấy từ trong nhà một nắm kẹo và đậu rang , cho túi cho mấy hài tử.

"Cảm ơn thím Lâm."

Lâm thị : "Tuệ Tuệ và A Minh gây phiền toái cho các ngươi, nếu chỗ nào sai, mong Tiểu Sơn và Hành Phong đừng chấp nhặt với Tuệ Tuệ." Trước đây mấy hài tử thường xuyên bắt nạt, Lâm thị luôn là lo sợ.

Hồ Tiểu Sơn lẩm bẩm: "Bắt nạt các nàng, chẳng loạn thứ bậc ..." Rồi vội vàng vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Lâm thị rõ, cũng mấy hài tử chơi chung vài , chỉ dặn dò: "Đừng sâu trong núi, chỉ quanh rìa thôi đấy."

Mấy hài tử gật đầu đồng ý.

Mang theo cái sọt, liền dắt theo Tuệ Tuệ lên núi.

"Tiểu tổ tông, ngươi hướng nào ?" Hồ Tiểu Sơn tin tưởng nàng.

Vương Hành Phong vẫn mang theo vài phần cung kính, trong lời của ông nội ẩn ý điều gì đó, ông nội thậm chí còn dặn dò lời tiểu tổ tông nhiều hơn.

Tuệ Tuệ chỉ nhấc mí mắt lên, về phía sương mù đen kịt nơi chân trời, nhàn nhạt : "Đi nhặt xác... , nhặt đồ."

Nói xong liền giơ tay về phía Hồ Tiểu Sơn.

Hồ Tiểu Sơn xoa xoa mũi, Một cách thật thà, chất phác, cúi xuống, để cho nàng cưỡi cổ .

Đi về bên trái... về bên ...

Đi về phía 500 mét... Sau đó, đào một cái hố...

Tiểu cô nương úp mặt đầu thiếu niên, xoay mòng mòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn nhỏ trong thôn hề oán than một câu, chỉ lẩm bẩm thầm thì: "Lần tiểu tổ tông nhặt gì cho chúng ? Lần thịt lợn ngon thật, tiếc là ăn hai miếng, cả nhà chia hết ."

Nói mãi mãi nước miếng cũng chảy , liền hít một thật mạnh, hút nước miếng trong.

Theo bước chân của Ngôn Tuệ Tuệ, họ luôn thể nhặt đủ loại nấm nhỏ, mộc nhĩ nhỏ. Mọi đều kén chọn, bởi vì họ mong đợi tìm thấy gì khi núi.

"Có thứ gì đó phía !" Hồ Tiểu Sơn đột ngột hét lên!

Loading...