Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:38:02
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi thở dốc vì kinh ngạc.
Sau nạn châu chấu, lương thực còn quý hơn cả bạc.
Hiện nay, những thể bán lương thực trở nên hiếm hoi.
Đối phương cũng đưa một mức giá thực tế.
Ngôn Xuyên mím môi, vẫn nhớ lời Tuệ Tuệ về trận tuyết rơi lớn năm nay.
"Nếu, đổi vật lấy vật thì ? Thôn của chúng đổi lấy một vật dụng để qua đông, bây giờ bên ngoài còn chỗ đổi chác ?" Nếu họ thực sự là quân đội, thì họ chắc chắn nhiều áo bông.
Nam tử nhướng mày, thiếu niên hỏi đúng .
Bên ngoài, thương nhân chạy tán loạn, c.h.ế.t chóc đầy đường, tìm nữa.
"Bên ngoài , nhưng chúng , cửa hàng Phó thị, tự nhiên là . Hiện nay hạn hán, lương thực đắt đỏ, nhưng những vật dụng để qua đông vẫn giữ nguyên giá bình thường." Quản sự Phó vẫn chút tự tin về điều , quân đội nhiều nhất là những chiếc áo bông cũ loại bỏ.
Quân đội cần những chiếc áo khoác nhẹ và ấm, nhưng dân thường cần chất lượng cao như .
Những thứ đó đều là đồ phế thải của quân đội, nếu thể đổi trực tiếp lấy lương thực thì quả là may mắn trời cho.
Nụ khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng.
"Một cái áo khoác mới toanh, giá tầm hai quan tiền. Chúng bán là loại quân đội thải loại, còn năm phần mới, nếu các ngươi cần, chúng sẽ đổi cho các ngươi với nửa giá."
Mắt Ngôn Xuyên sáng lên, áo khoác năm phần mới của quân đội cũng ấm hơn áo bông bình thường bên ngoài.
Thông thường những thứ cách nào để .
Nhìn với trưởng thôn,"Chúng đổi."
"Đã cân xong , bên ba nghìn hai trăm cân."
"Bên đây gạo tẻ là tám nghìn sáu trăm cân."
Trưởng thôn Cử Nhân khựng , thôn Vương Gia : "Các ngươi... đổi hết áo bông ? Áo bông năm ngoái vẫn mặc , bên chỉ chút tuyết rơi, rét c.h.ế.t . Vẫn là cầm tiền trong tay cho chắc ăn."
Trưởng thôn Vương liếc ông một cái, bước lên phía bế Tuệ Tuệ ngoài: "Tuệ Tuệ ngươi xem nên đổi hết ?"
Trưởng thôn Cử Nhân tức giận đến mức trợn mắt, phì mũi.
"Việc quan trọng thế , mà các ngươi hỏi một nữ oa bốn tuổi ư?... Thật là trò hề!" Lão thôn trưởng Lưu tức giận đến nỗi trừng mắt.
thôn dân Vương Gia thôn bình thản như gì. Lão thôn trưởng suốt ngày bế Tuệ Tuệ trong lòng, thậm chí còn đưa nàng đến cả từ đường.
"Thay áo mới, bộ bằng bông." Tuệ Tuệ giòn tan.
Phó quản sự cũng ngạc nhiên, thôn Vương Gia thể lấy tám nghìn cân gạo tẻ, chắc chắn là tự lo thiếu ăn. Một thôn lớn như , thực lời một hài tử? Ngôn Xuyên lập tức đầu: "Đổi hết!"
"Các đều theo nàng? Các đều điên !" Lão thôn trưởng Lưu kinh ngạc đến mức tròng mắt lòi ngoài.
Hôm nay những đến đây đều là những trụ cột của thôn, thôn trưởng lấp lửng tiết lộ ý định của .
Mọi đều tỏ bình thản xao động.
Nàng sắp trưởng thôn , bán chút lương thì tính là gì?
Phó quản sự đến nỗi ngậm miệng: "Tám nghìn sáu trăm cân gạo ngon, tính hai cân thể đổi một chiếc áo bông cũ. Có thể đổi bốn nghìn ba trăm chiếc."
"Nếu các ngươi chuẩn đồ cho mùa đông, sẽ đổi cho các ngươi thêm một chăn bông nữa. Tất cả đều là do doanh trại đổi xuống."
"Đổi một nghìn chiếc chăn bông, hai nghìn bộ quần áo bông. Cả găng tay, găng cổ chân cũng đều cho các ngươi." Phó quản sự phẩy tay hiệu.
Ngôn Xuyên chỉ thoáng suy nghĩ, liền rõ bản chiếm món hời lớn trong chuyện .
Ngay lập tức liền và cảm ơn.
"Các ngươi... Các ngươi nghiêm túc ? Bao nhiêu lương thực, mà đổi hết về những chiếc áo khoác cũ kỹ? Cái ..." Lão thôn trưởng Lưu chút lo lắng, trán cũng rịn mồ hôi. mà năm nay theo thôn Vương Gia, bọn họ quả thực tránh vài tai họa.
Hiện tại địa vị của ông trong thôn cũng vô cùng vững chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-60.html.]
nếu thực sự đổi hết đồ mùa đông, ông sợ trong thôn trách móc.
Ngay lập tức, ông cắn răng quyết định: "Chúng đổi một nửa."
"Đấy, cho ngài ba cân gạo đổi lấy một chiếc áo bông." Ba nghìn cân, chỉ thể đổi một nghìn chiếc áo bông.
Cuối cùng, do dự mãi, cũng đổi ba trăm chiếc áo bông, một trăm cái chăn dày.
Nụ mặt Phó quản sự càng thêm sâu sắc, lương thực cộng lẻ tẻ cũng một vạn cân. Có thể cầm cự vài ngày nữa.
"Hãy chuẩn thức ăn cho vị hương , bọn vận chuyển áo bông mùa đông sang đây còn cần một ít thời gian. Sau nếu các vị đổi lương thực nữa, cứ việc liên hệ trực tiếp với hoặc nhờ đến báo, sẽ hết sức giúp đỡ."
"Ta mang vận chuyển, các ngươi cũng bớt một ít phiền phức." Phó quản sự . Vương thôn trưởng ánh mắt lóe lên, lập tức đồng ý.
Những bước đĩnh đạc, đều là trong quân đội, tự nhiên sẽ an hơn họ.
Phó quản sự liếc nãi oa , rõ ràng mới chỉ vài tuổi, mà cả thôn dường như đều che chở nàng.
Nha đầu mà thể chủ chuyện ?
Phó quản sự thầm kinh ngạc.
"Những thứ binh khí của các vị quả thật tinh xảo..." Phó quản sự càng lúc càng tò mò về thôn , những ở đây đều vết chai ở lòng bàn tay, cho thấy họ đều học qua quyền cước công phu.
Lão thôn trưởng : "Thế gian loạn lạc , mang theo vũ khí thì thể ngoài. Chỉ là hồi bọn cướp xâm lấn trong thôn, chúng nhặt chiến lợi phẩm thôi." Thôn hiện nay còn hơn trăm thứ vũ khí, tay chân rảnh rỗi, nên sắp tới cũng cần tuyển mới.
Nửa canh giờ , vài chiếc xe bò so với càng chất đầy ắp.
May mắn đều là bông gòn, nặng, và an hơn lương thực.
"Nếu cần thiết, nhất định liên hệ với cửa hàng Phó thị đấy." Nam tử càng lúc càng vẻ chân thành, nửa năm nay chỉ nhận đợt lương thực .
Trộn với thô lương, nhiều nhất chỉ cầm cự ba đến năm ngày thôi, ôi chao.
Ngôn Xuyên ở phía cùng, bỗng nhiên Tuệ Tuệ kéo nhẹ áo đại ca. Rồi dừng mặt Phó quản sự.
"Nếu thiếu lương thực, chỉ cần giá đủ cao, ngươi thể đến thôn Vương Gia tìm . Ta thể chủ." Tiểu cô nương xong nhảy nhót chạy .
Vân Mộng Hạ Vũ
Thôn Vương Gia?
Nghe vẻ quen thuộc.
Đợi xa, Phó quản sự mới vỗ mạnh đầu.
Đó chẳng là thôn tiêu diệt Hắc Phong Trại và cướp sạch vũ khí, lương thực của chủ tử đây ?!!!
Nguyên lai chủ tử thất bại tay nãi oa bốn tuổi ?
Phó quản sự kinh ngạc đến há hốc mồm.
Khi trở về, các thôn dân thuận lợi hơn nhiều. Lúc đến họ mang theo lương thực, nên thèm .
Trời nóng như đổ lửa, những tị nạn thèm xe chở đầy áo bông lấy một cái.
Tìm kiếm khắp thị trấn trong hơn nửa canh giờ, Ngôn Xuyên cũng mua bất kỳ đồ ăn vặt nào. Cuối cùng, Tuệ Tuệ từ trong gian lấy một nắm kẹo, là do Phó quản gia cho, mới đưa Ngôn Xuyên mang về dỗ A Nguyệt vui.
Mọi thành một chuyến, lòng càng thêm nặng trĩu.
"Bên ngoài còn khó khăn hơn chúng tưởng tượng." Vừa loạn trong, giặc ngoài, đây?
"Vừa dò hỏi, Thái tử điện hạ hồi kinh xin lương. Bệ hạ nổi giận, trực tiếp giáng Thái tử điện hạ xuống phủ Vọng Sơn hẻo lánh nhất. Trước , chỉ trấn giữ biên cương, thể về kinh bất cứ lúc nào, nay thì..."
Ngôn Xuyên thở dài, Thái tử vốn dĩ trấn giữ biên cương, nhưng kinh thành cấp lương, quân đội thiếu thốn, chỉ e rằng sắp tới còn một trận chiến ác liệt.
Bá tánh vùng biên giới lòng trung thành với Thái tử, nên họ mong Thái tử lên ngôi.
Tên Đại hoàng tử vô dụng , giờ chỉ loay hoay chốn triều đình, nào quan tâm đến mạng sống của bách tính.
Hắn cứu trợ, chỉ bày lều cháo hai ngày vội vã về phủ.
Lão thôn trưởng đầu Tú Sơn Trấn, hai bên đường đầy rẫy xương c.h.ế.t đói, trong mắt càng thêm nặng nề.
Đến đầu thôn thì chia tay với trưởng thôn Cử Nhân.