Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:38:00
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng thôn Vương vội vàng chặn một tiểu ca và hỏi: "Vị tiểu ca , xin hỏi tiệm lương thực Trương gia ở ?"
Tiểu ca mặt vàng hoe, gầy gò, vốn tiếp chuyện ai. khi thấy trưởng thôn lén lút nhét cho một chiếc bánh bao nhân thập cẩm, bỗng chốc mắt sáng lên.
"Cửa hàng lương thực họ Trương ư? Đã đóng cửa từ lâu . Hồi , khi dân lưu vong tràn thành, họ cướp sạch thóc gạo nhà ông . Ông chủ tiệm lóc thảm thiết, dọn ngay trong đêm về phủ thành."
Tiểu ca cẩn thận giấu kỹ chiếc bánh bao, dám để lộ ngoài một chút nào.
"Mấy cũng đừng tìm cửa hàng lương thực nữa, tất cả cửa hàng đều đóng cửa bỏ chạy , nhà nào còn lương thực cả. Mấy hôm , cửa của các cửa hàng lương thực đều gỡ bỏ, đào sâu ba thước cũng tìm thấy lương thực."
"Các ngươi cẩn thận đừng để lộ lương thực, bây giờ vì lương thực mà đều g.i.ế.c điên cuồng." Tiểu ca liếc cỗ xe kéo của họ, khó khăn dời ánh mắt .
"Ngay cả trong thành, ban đêm cũng xảy vụ cướp giật."
"Chẳng lẽ ai quản lý ?" Ngôn Xuyên nhẹ nhíu mày hỏi.
Tiểu Ca khẽ mỉa mai, nhẹ một tiếng: "Ai quan tâm chứ? Hiện giờ nha môn đóng chặt cửa lớn, dù đập cửa đến vỡ tan cũng mở. Đập quá mạnh còn đàn áp, cả hai tay đều hướng về chính của . Cái tên sư gia càng thứ gì, hồi khi Hắc Phong Trại hoành hành khắp nơi, tên sư gia còn tống giam tất cả bên ngoài nha môn, để cho Hắc Phong Trại tàn sát." Tiểu Ca rưng rưng nước mắt.
"Nghe Hắc Phong Trại tiêu diệt ở một thôn nào đó, thật là hả . Ngươi , của chúng ..." Tiểu Ca lau huyết đỏ mắt, trong mắt đầy vẻ căm thù.
"Bây giờ bên ngoài đồn đại rằng lúc đầu là Man giả mạo thành giặc cướp đến đánh úp, những tên khốn kiếp , sớm muộn gì cũng đền mạng."
"Nếu các vị bán lương thực, hãy liên hệ với cửa hàng của Phó thị. Cửa hàng của Phó thị lẽ còn dám thu mua lương, hiện giờ các thương gia nhỏ thu mua lương cũng thể vận chuyển . Nghe Phó thị hợp tác với quân đội. Bán xong lương thì nhanh chóng rời , e rằng sắp chiến tranh . Chúng cũng nương náu ở thôn tiêu diệt giặc cướp..."
Lão thôn trưởng Vương ngây .
Tìm đến thôn của .
"Toàn bộ Tú Sơn Trấn đều là đồ vô dụng! Chúng ở gần biên ải, lũ Man di thiếu lương thực thì đến cướp bóc. Sớm muộn gì cũng chịu khổ, chi bằng đầu nhập thôn . Chúng đều là dân tị nạn, còn mất , dù cũng tìm nơi nương tựa. Đi theo họ, ít nhất cũng còn một con đường sống." Tiểu Ca hung hăng , xong liền bước .
"Các vị cũng tự lo liệu lấy, nạn châu chấu, e rằng tình trạng thiếu lương thực sẽ càng nghiêm trọng hơn." Tiểu Ca chiếc bánh bao cho, thêm hai câu, tiện thể chỉ cho họ vị trí của cửa hàng Phó thị.
Trưởng thôn vội vàng cảm ơn, lén lút nhét cho tiểu ca hai cái bánh bao.
"Nhanh thôi, ánh mắt của những xung quanh chúng ." Trưởng thôn Lưu của thôn Cử Nhân chút hoảng sợ.
Ánh mắt của những như sắp mất lý trí.
"Sắp chuyện xảy ."
"Có thể đổi ? Chúng ở phủ Vọng Sơn, địa thế biên thùy, từ xưa đến nay vốn là nơi đất đai cằn cỗi. Quan phân đến đây đều chỉ qua loa cho xong việc, chỉ mong vài năm là ." Lão thôn trưởng Vương thở dài, chỉ vội vàng theo hướng thiếu niên chỉ.
Càng xa càng thấy hoang tàn, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, thỉnh thoảng thể thấy những cửa hàng đập nát.
Chữ "lương" treo cao dẫm nát thành hai mảnh.
Mọi càng thêm kinh hãi, cũng càng bản thật lố bịch.
Trưởng thôn chuẩn sẵn sàng, tất cả lương thực sẽ đổi tiền, chỉ đổi vật.
Chỉ e rằng trong thời gian , thôn sẽ thiết lập giới nghiêm, lâu về cũng dám ngoài bán lương.
"Tất cả địa phương đều đóng cửa, cửa hàng Phó thị còn thể mở cửa ?"
Mọi xì xào bàn tán, Ngôn Xuyên sang hỏi : "Tuệ Tuệ, ngươi sợ ?"
Tuệ Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng càng hiểu rõ rằng, hạn hán ba năm chỉ là khởi đầu cho loạn thế.
Tiếp theo, bệ hạ sẽ đày Thái tử đến Vọng Sơn phủ cằn cỗi nhất . Do hạn hán thiếu lương thực, triều đình chậm trễ trong việc cấp lương thực. Quân đội thiếu lương thực, Vọng Sơn phủ công phá nhiều , đây mới chính là tai họa của nhân gian.
Liệu Vương Gia thôn trở thành hy vọng duy nhất trong thời loạn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-59.html.]
Tuệ Tuệ mím môi, lẽ, nàng là Ngôn linh thể mang may mắn cho thiên hạ, nàng sứ mệnh thực sự vai.
"Mọi kìa, chỗ chăng là cửa hàng của họ Phó thị?" Mọi lướt qua, đúng , cả trấn Tú Sơn chỉ cửa hàng đó còn mở cửa.
Cửa sáu trán hán vạm vỡ đang , những đó lưng thẳng tắp, mang theo một luồng khí bí ẩn.
"Là của quân đội. E rằng cửa hàng Phó thị liên quan đến quân đội, thảo nào trong thời loạn lạc mà vẫn thể thu mua lương thực."
Trưởng thôn Vương nhẹ nhõm phần nào, chỉ cần thể bán ngoài là . Nếu , vận chuyển về thì khả năng cướp đường.
Mọi đến gần, một tráng hán to lớn về phía họ, khiến đều cảm thấy lo lắng.
Chỉ e rằng là những kẻ tay từng dính máu.
"Không lương thực." Một nam tử khác bên liếc mắt một cách lãnh đạm.
Họ từng thấy quá nhiều đến xin lương thực, m.á.u ở cổng vẫn gột rửa sạch, chính là để răn đe những lưu vong.
"Chúng ... Chúng đến đây bán lương thực."Lưu trưởng thôn chút sợ hãi, liền nhường chỗ cho Vương trưởng thôn bước .
Nam tử bỗng chốc sáng mắt lên.
Nhìn đằng , quả nhiên tám chín chiếc xe bò, đè đến mức bánh xe đều lõm sâu trong.
Nam tử bỗng chốc mặt mày rạng rỡ như hoa mùa xuân.
Hắn vẫy tay hiệu: "Đi, dắt xe sân ." Bọn lưu dân bên ngoài bắt đầu rón rén tiến đến gần, rước thêm chuyện phiền phức.
Dù , Vương trưởng thôn cũng lớn tuổi, Ngôn Xuyên một cái. Ngôn Xuyên liền khẽ vỗ đầu Tuệ Tuệ, đến vị trí đầu.
Tuệ Tuệ ờ lên mông. Tạ phu nhân để một chiếc xe ngựa cho gia đình họ. ngày nay loạn lạc, dám phô trương, khoe khoang, nên chỉ thể cất giữ ở nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ đáng thương cho cái m.ô.n.g của nàng thôi.
Khi chiếc xe bò cổng, lập tức tiếp nhận cân lương thực.
"Bảy chiếc xe bò là của chúng ."
"Ba chiếc là của họ, phiền lòng tách riêng tính."
Dù mới mười lăm tuổi, nhưng Ngôn Xuyên toát khí thế phi thường, khiến nam tử một nữa.
"Vị công tử , ngươi thể gọi là Phó quản sự. Ta là quản sự của cửa hàng, thể tự quyết định việc liên quan." Phó quản sự , bán lương, chuyện đây !
Trong đội sắp hết lương thực !!
"Kẻ hèn họ Ngôn, còn mong Phó quản sự chiếu cố cho." Thiếu niên chân thành, Phó quản sự thầm gật đầu.
"Lương thực thật đầy đặn nhỉ." Trong sân, kiểm tra lương nhặt một nắm gạo, mắt sáng rực lên.
Đây là gạo trắng.
Phó quản sự càng thêm kích động đến nỗi tay run run.
"Bây giờ giá cả thế nào?" Ngôn Xuyên trầm giọng hỏi, hiện nay chỉ Phó thị thể thu mua lương, e rằng giá lương sẽ ép xuống thấp.
Phó quản gia vẫy tay: "Chỉ cần lương, chuyện đều dễ . Trước đây gạo tẻ tám văn, giờ hạn hán ba năm, tăng lên ba mươi văn một cân." Hơn nữa, giá mà chợ.
Cái chống đói .
Lưu trưởng thôn thấy mà trong mắt hiện lên niềm vui mừng.
"Về phần gạo trắng của các ngươi, đây là mười lăm văn một cân. Bây giờ là năm mươi văn một cân." Gạo chỉ khan hiếm, mà e rằng còn đến mức sẽ giành giật đến mức nát đầu.