Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:54
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lão thôn trưởng, trong thôn đối với chúng chăm sóc chu đáo thế nào, Hán Sinh đều hiểu rõ. Ngài cứ thẳng thắn ." Ngôn Hán Sinh là điều lý lẽ, thôn xóm đối với giúp đỡ còn nhiều hơn cả nhà cũ.
Lão thôn trưởng thở dài.
"Ngươi cũng , năng suất một mẫu đạt ngàn cân là khái niệm gì. Nếu như truyền ngoài, nhất định sẽ cả thiên hạ tranh giành."
"Hiện nay đúng thời loạn lạc, tiên sống sót. Nếu thể, ngươi thể tạm dừng bán thóc ngoài và bán cho làng ?"Trưởng thôn chút ngại ngùng.
Câu "Mảnh ruộng thu hoạch nghìn cân" tung , lập tức giá trị của từng hạt thóc đều tăng cao.
Lúc đĩa bánh gạo mặt Tuệ Tuệ, lòng trưởng thôn vô cùng đau xót.
Tổng cộng chỉ ba nghìn cân lương thực, chọn trong đó những loại hạt giống, nhiều nhất cũng chỉ một nghìn cân.
Nếu bán bên ngoài, còn phần cho trong thôn.
Trưởng thôn đỏ mặt tía tai, là ngại ngùng.
Mức giá mà thôn đưa đương nhiên là thấp hơn so với bên ngoài.
Lão thôn trưởng dè dặt liếc Tiểu Tuệ Tuệ, thấy nàng nhíu mày mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đến, đám lão gia hoả bàn bạc xong. Nếu tiểu gia hoả nhăn mặt dù chỉ một , thì chuyện sẽ dừng .
Nói xong, Hán Sinh liền bật .
"Trưởng thôn, thực thóc , bản chúng cũng định bán ngoài. Bán là thóc của Tạ phu nhân họ đưa đến, loại thóc , trong lòng còn rõ.
"Những thứ thể giống, vốn dĩ nhiều. Đương nhiên là ưu tiên cho nhà . Ngài cứ yên tâm."
Từ khi Tuệ Tuệ khác cố ý hại, định thu hút quá nhiều sự chú ý.
Trước khi đủ khả năng bảo vệ Tuệ Tuệ, tiết lộ điều gì cả.
Nghe , trưởng thôn lập tức nở nụ rạng rỡ.
Đôi mắt đục ngầu tràn đầy xúc động: "Tốt, , , thôn nhất định sẽ ghi nhớ ân đức to lớn của các ngươi."
"Chúng cũng sẽ để các ngươi thiệt thòi, sẽ cố gắng mua với giá cao nhất." Loại giống sâu bọ cắn phá, thể chịu hạn, và năng suất đạt hàng nghìn kg/mẫu, đây là thứ mà ở cũng sẽ tranh mua.
Nói xong, trưởng thôn nhíu mày.
"Những ngày gần đây, tổn thất ở nhà cũ lớn. Nếu họ đến đòi lương thực, hãy đuổi họ . Thôn sẽ chủ trì cho các bạn." Trưởng thôn vẫy tay, Tiểu Tuệ Tuệ Thấy nàng hề lộ vẻ hài lòng, mới vui vẻ rời .
Cần nhanh chóng báo tin cho thôn dân.
Lúc đó, Ngôn Xuyên vặn bước cửa.
"Cha, mượn xe bò về . Chúng hãy bán năm trăm cân mà Tạ phu nhân tặng, sẽ cố gắng đổi lấy nhiều áo bông, chăn bông nhất thể."
"Được , để giúp ngươi chất đồ lên xe ." Hôm nay, Lãng ở thành canh gác, Hán Sinh ở nhà, còn Xuyên thì ngoài.
Trên chiếc xe bò chất đầy ắp lương thực.
Khi dọn hết lương lên, ở giữa họ khoét một cái hốc, lót bằng tấm ván nhỏ, bên trong đặt đồ ăn nhẹ và bình nước bằng tre.
"Nóng thì ca ca, mang theo ô." Ngôn Xuyên một mặt hiền lành.
Tuệ Tuệ vui vẻ, nhào má ca ca hôn chụt một cái.
"Ngươi , thật là nghịch ngợm!"
Ngôn Xuyên bất đắc dĩ cọ xát nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của nàng.
A Nguyệt ở cửa với đôi mắt đầy mong chờ, tha thiết. Ngôn Xuyên : "A Nguyệt, ?"
A Nguyệt lắc đầu, nàng chút sợ hãi khi gặp ngoài.
"Vậy mang cho ngươi đồ ăn ngon ?" Ngôn Xuyên cúi đầu nhẹ, dịu dàng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-57.html.]
A Nguyệt mỉm nhẹ, mím môi, suy nghĩ một chút, nhón chân, cũng đặt một nụ hôn lên má của Ngôn Xuyên.
Ngôn Xuyên bỗng dưng sững , đó vội vàng nhảy xa.
Mặt hồ ly tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, còn vẻ bình tĩnh như .
"Không , thì lên trấn , A Nguyệt ở nhà đừng chạy lung tung." Nói xong vội vàng vội vã chạy , đánh xe bò, đầu cũng ngoảnh mà chạy khỏi cửa.
A Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang, hiểu nổi tại phản ứng lớn như .
Tuệ Tuệ hôn một cái, nàng hôn một cái, gì khác biệt ?
Đợi Ngôn Xuyên lên xe bò, Tuệ Tuệ lăn đống lúa, hỏi: "Đại ca, mặt ngươi đỏ như m.ô.n.g khỉ ? Bị ai cắn ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngôn Xuyên lúng túng trừng mắt nàng: "Con nít con nôi, đừng hỏi lung tung." Tuệ Tuệ mới hừ một tiếng, đó lén lút chui trở ổ.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng rạng rỡ, hehe, nàng thấy đại ca A Nguyệt tỷ tỷ hôn.
A Nguyệt tỷ tỷ đến nhà họ Ngôn ngày đầu tiên, buổi tối vì sợ hãi nên lén lút bò phòng của đại ca. Đại ca sợ hãi đến mức ôm A Nguyệt tỷ tỷ về khi trời sáng.
Nàng hết, hì hì.
Vừa đến đầu thôn, trưởng thôn chờ sẵn. Ở đầu thôn đậu bảy tám chiếc xe bò, ngoài thôn còn những từ Cử Nhân thôn chờ sẵn.
Lão thôn trưởng Cử Nhân thôn tóc bạc trắng, kinh ngạc bức tường bao, và những cung thủ đó.
"Thôn các ngươi đoàn kết thật nhỉ..." Làng họ thì đoàn kết, đến nay còn xây bức tường bao.
"Thôn các ông càng ngày càng lớn mạnh."
Trưởng thôn Cử Nhân giấu sự hâm mộ.
"May mắn nhờ ơn các ngươi, hôm đó đoạt hơn nửa lúa về, nếu e rằng năm nay sẽ thể sống nổi. Ơn nghĩa , cả thôn chúng đều ghi nhớ. , hôm xảy nạn châu chấu, từ thôn các vị thể thấy ánh lửa từ xa, các ngươi ..."
Trưởng thôn Vương Gia thôn : "Đốt một ít châu chấu. Để cơ hội cho nhiều bá tánh phía ."
Đối phương mà lè lưỡi, một bên khen ngợi Vương Gia thôn thanh cao.
"Cái gì là bụng? Nếu thật sự bụng thì nên lấy hết lương trong thôn cứu trợ gặp nạn." Một tên nam nhân hếch mũi lời chua chát, lương thực đầy ắp của Vương Gia thôn mà mắt sáng rực.
Trưởng thôn thoáng qua , hỏi: "Đây là tôn tử của Trịnh cử nhân ? Đã thi đỗ công danh ?"
Nam nhân bỗng chốc mặt tái nhợt, hất tay áo: "Công danh lợi lộc chỉ là hư danh mà thôi."
Trưởng thôn Vương Gia thôn khẽ một tiếng, gì thêm. Ngược , như thể là tát một cái mặt tên nam nhân đó, bởi vì từ đời ông nội của đỗ cử nhân, từ đó về , trong nhà lấy một tú tài nào.
Còn tự xưng là ruộng học.
Vương Gia thôn chuẩn bảy chiếc xe bò, ngoại trừ nhà họ Ngôn độc quyền một chiếc, những chiếc còn đều do vài nhà cùng chia . Dù trong nhà cũng nhiều lương thực dư, mỗi nhà chuẩn hai ba trăm cân để đổi lấy vật dụng qua đông.
Hai mươi tráng hán mang theo đao kiếm đến, còn mười lăm thành viên đội hộ vệ mang theo binh khí.
Mà thôn Cử Nhân thì càng ít hơn, ba chiếc xe bò, quá ba nghìn cân. Tổng cộng chỉ mười mấy .
Đoàn đông đúc, qua cũng đến năm sáu mươi , những tráng hán thôn Vương Gia cầm vũ khí càng khiến lè lưỡi.
"Thảo nào thôn các ngươi thà thiếu lương thực, cũng lấy vũ khí." Lão thôn trưởng thôn Cử nhân chút hối hận, giờ , thật an tâm. Vệ binh, cung thủ, sửa tường thành, còn sáp nhập thôn Lâm Thủy.
Chỉ bức tường bao cao chót vót cũng đủ khiến lòng an tâm.
Lão thôn trưởng mà , điều mà ông là, tất cả trong thôn, bất kể nam nữ, đều luyện tập vung d.a.o một nghìn .
Trong thời buổi loạn lạc , ai mà chút thủ đoạn để bảo vệ bản chứ.
Đợi đến khi bán lương về, lương thực trong thôn dồi dào, liền bàn tính tăng cường nhân lực cho đội hộ vệ.
Nhìn lướt qua vị trí nhà họ Ngôn, vẫn còn một vũ khí bí mật nữa.
Đang chuẩn xuất phát, bỗng thấy từ cổng thôn lảo đảo chạy đến một bóng .