Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:52
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Ngôn Xuyên đẩy cửa bước .
"Đợi khi thiên tai qua , cuộc sống bình yên trở , chúng sẽ tìm kiếm giúp A Nguyệt."
Lâm thị gật đầu đồng ý.
Trong lòng thực cũng chút lo lắng thầm kín.
A Nguyệt hẳn là nữ nhi của nhà quyền quý, nữ nhi của những nhà đều tiếng tăm lừng lẫy. Bị bắt mấy năm như , e rằng về nhà cũng .
"Phó cô nương nhà đón về , A Nguyệt cũng nhất định sẽ tìm thôi." Lâm thị .
"Cũng Tiêu Tiêu tỷ tỷ bao giờ mới về..." Tuệ Tuệ từ trong túi móc một chiếc bánh ngọt, ăn lẩm bẩm.
Ngôn Xuyên xoa nhẹ đầu nàng.
"Cha chân cẳng , bộ đến trấn yên tâm. Lúa phơi khô , sẽ mang lúa đến trấn ." Ngôn Xuyên .
"A Lãng, mấy ngày nay ngươi trực đêm, nên hãy càng cẩn thận chút. Cha sẽ ở nhà trông nương và các ."
"Ta cũng trấn , bao giờ thấy trấn cả." Tuệ Tuệ sốt sắng, lập tức nhảy khỏi lòng Lâm thị, lao lòng Ngôn Xuyên như một quả pháo.
Ngôn Xuyên đề phòng,"phịch" một tiếng, m.ô.n.g đụng m.ô.n.g hất Ngôn Xuyên ngã đất.
Ngôn Xuyên???
Tuệ Tuệ với vẻ mặt vô tội dậy, ngón tay của , lên trời, xuống đất, ca ca.
"Ngươi ? Ngày Rằm tháng Ba năm ba tuổi, sinh nhật của ngươi. Còn lạc nữa, về đến nhà thì ngốc nghếch luôn." Ngôn Xuyên bây giờ nghĩ vẫn cảm thấy rùng , một ngoài, trở về đầy m.á.u trán.
Hắn sợ hãi đến mức giờ nghĩ vẫn còn rùng .
Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, đó hẳn là do nữ chủ xui xẻo , chứ do nàng .
"Đó là khác nện đầu ." Tuệ Tuệ lẩm bẩm.
Ngôn Xuyên khựng đột ngột, cúi đầu xuống nàng, ôm nàng lòng một cách trân trọng.
"Đập đầu ngươi ? Ngươi ở trong trấn đập đầu ngươi, mới khiến ngươi ngốc ? Sao ngươi bao giờ cho ca ca và cha ?" Ngôn Xuyên bỗng dưng kinh ngạc.
Lúc đó, trong trấn chút hỗn loạn, đều nghĩ rằng Tuệ Tuệ chạy lung tung, mới vô tình thương ở đầu. Lâm thị bỗng giật , nàng bao giờ nghĩ rằng Tuệ Tuệ là do khác thương.
Khi đó Tuệ Tuệ mới chỉ ba tuổi, ai thể điên cuồng như mà tổn thương một hài tử?
"Uhm... Tuệ Tuệ đây quên, mới nhớ ." Trước đây nguyên mất trí nhớ, nàng mà .
"Ừm, Tuệ Tuệ cứu một đại ca ca đang hôn mê và giấu cầu hình vòm. Khi trở cầu, gặp đang xe ngựa." Tuệ Tuệ mở to mắt và chớp chớp liên tục, với giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào.
"Một cái đầu thò khỏi xe ngựa. Nàng mặc một bộ trang phục lấp lánh, giống như những ngôi bầu trời. nàng chút giống với Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ liền nàng thêm một nữa. Nàng liền trừng mắt Tuệ Tuệ một cách sợ hãi."
"Sau đó, đường hỗn loạn, Tuệ Tuệ và cha lạc . Cô nương giống Tuệ Tuệ dùng đá đập đầu Tuệ Tuệ. Sau đó Tuệ Tuệ gì nữa." Ngôn Xuyên đột ngột siết chặt tay, ôm Tuệ Tuệ lòng.
"Có ... Muốn g.i.ế.c Tuệ Tuệ." Lâm thị thì thầm, mặt tái nhợt.
Là gia đình vứt bỏ Tuệ Tuệ lúc ?
"Họ ... Tìm Tuệ Tuệ ?" Lâm thị chút sợ hãi, thậm chí còn nghĩ đến việc chuyển nhà trong thời buổi loạn lạc khả thi đến mức nào.
Ngôn Xuyên lắc đầu.
"Nương, đừng suy nghĩ nhiều. Nha đầu thể tay tàn nhẫn như , chỉ sợ là nhắm Tuệ Tuệ mà đến. Nếu như Tuệ Tuệ ở , e rằng sớm tìm đến ." Ngôn Xuyên hít một thật sâu, trong mắt giấu vẻ sắc bén.
"Nếu gặp nàng, nhất định sẽ đập nát cái đầu chó của nàng." Ngôn Minh giơ cao nắm đ.ấ.m nhỏ xíu, ánh mắt đầy hung hãn.
Ngôn Lãng nắm chặt cung tên.
Ngôn Xuyên khẽ thở dài một tiếng."Tuệ Tuệ đó thương nặng như , gần như thể cứu sống?"
"Tuệ Tuệ, thể rõ chữ xe ngựa của ?" Ngôn Xuyên hỏi nhỏ, chiếc váy rực rỡ sắc màu, mấy năm ở kinh thành quả thực lưu hành một loại vải như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-56.html.]
Chiếc váy Lưu Quang, đồn đại là say mê cả kinh thành.
giá cả cao ngất ngưởng, chỉ những gia đình quyền quý mới thể đặt mua.
Đa đều đưa trong cung.
Và xe ngựa, xe ngựa thông thường sẽ khắc họ tên của chủ nhân. Nếu là quan cao chức trọng, thì nghĩa là để tránh đường.
Tuệ Tuệ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Trong sách của ca ca chữ ."
Ngôn Xuyên ngay lập tức kéo nàng phòng bên.
thấy nàng chỉ chữ "Ngôn" sách của , sững sờ.
Không vì , Ngôn Xuyên bỗng dưng nhớ lời của vị phó tướng .
Tại kinh thành một nữ họ Ngôn, phúc trạch vô cùng thâm hậu.
Ngôn Xuyên nắm chặt nắm đấm.
"Xuyên ca nhi phát hiện gì ?" Lâm thị vội vàng hỏi.
Ngôn Xuyên lắc đầu: "Chúng đều từng gặp , cũng từng bước khỏi thôn Vương Gia, thể chuyện bên ngoài . Nương cũng đừng lo lắng, đó năm xưa gặp nương ở phủ Vọng Sơn. Lần gặp Tuệ Tuệ ở trấn ."
"Lễ hội đèn lồng dịp đó, mời thôn dân ở các huyện lân cận đến tham dự, phạm vi vẫn rộng, hiện nay thôn chúng bảo vệ nghiêm ngặt, sợ gì."
Lâm thị an tâm một chút.
A Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng chút hoang mang, chút nghi ngờ.
Nhìn chằm chằm Tuệ Tuệ.
Khuôn mặt của Tuệ Tuệ khiến nàng cảm thấy quen thuộc. nàng thể nhớ gì.
"Ca ca, cho chơi ở trấn , chơi ở trấn ? Ta ngoan ngoãn, cả, hứa, thề." Tiểu cô nương giơ bốn ngón tay lên.
"Ngươi giơ năm ngón tay cũng ." Ngôn Xuyên liếc cô nàng cái.
Tuệ Tuệ lập tức với vẻ mặt cực kỳ đáng thương: "Ta lấy danh nghĩa vị tướng công tương lai mà thề, nếu lời, sẽ để té gãy chân."
Ngôn Xuyên phụt một cái bật ."Ngươi còn về tướng công tương lai ?"
Hừ, còn do Phó Tiêu Tiêu suốt ngày thể gả .
"Thế thì vị tướng công tương lai của ngươi thật xui xẻo." Ngôn Xuyên nhịn mỉm .
Tuệ Tuệ kéo tay Ngôn Xuyên lắc qua lắc , nàng vẫn xổm mặt đất, bôi miếng nước dãi lên mặt.
Ngôn Xuyên bật , nhưng cũng nỡ lòng.
"Vậy thì ngươi xe bò, xuống."
Cúi đầu thấy ánh mắt ảm đạm của tam , thêm: "Tam cũng cùng . Chăm sóc Tuệ Tuệ."
Ngôn Minh lập tức nở nụ . Hắn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn lời." Lâm thị vốn tin tưởng trưởng tử, dù lo lắng nhưng cũng gì.
Những ngày nắng nhiều, nên lúa nhanh phơi khô.
"Năm nay thóc no mẩy, hạt nào cũng căng tròn và thơm ngon. Hôm qua nấu một nồi cơm, cả viện thơm lừng mùi gạo." Lâm thị bát cơm trắng dẻo thơm, đây nhà cũng từng trồng lúa, nhưng lúa...
Đều lẫn lộn với màu đen, năm nay thóc lúa , quả thật khác biệt.
Chưa kịp dọn lương kho, trưởng thôn đến nhà.
Trưởng thôn chút ngượng ngùng, thấy Lâm thị e dè, vội vàng : "Ngươi đang mang thai, hãy nhanh xuống."
Lâm thị chút bất ngờ và cảm động. Từ khi Tuệ Tuệ tỉnh , dân trong thôn đối với nàng càng ngày càng dịu dàng và tử tế.
Lão thôn trưởng gật đầu thẳng vấn đề: "Hán Sinh , hôm nay lão nhân mặt dày đến đây, mong rằng các ngươi đừng chê bai."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Tuệ đang ghế gặm bánh gạo.