Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:49
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bao nhiêu cân?"
"Nhà ba mẫu ruộng, thể một nghìn năm trăm cân ?"
Mọi vội vã thúc giục.
Vương Hành Phong chạy đến mồ hôi nhễ nhại, ngừng thở dốc, nửa ngày thốt lời, thôn trưởng sốt ruột nhảy dựng lên.
"Ruộng nhà , cách đây gần thế , thế nào cũng ba nghìn cân chứ?" Tuệ Tuệ đang dùng cành cây chọc kiến, bỗng nhiên một câu dõng dạc.
Vương Hành Phong ngẩn : "Làm ngươi ? Lúa nhà ngươi cân xong, năng suất đạt một nghìn cân mỗi mẫu, một nghìn cân đấy!! Hán Sinh thúc suýt ngất xỉu, nhà ngươi ba mẫu ruộng, ba nghìn cân!"
"Ba nghìn cân! Năng suất đạt một nghìn cân mỗi mẫu!" Mọi đồng loạt hít một thán phục.
"Sống hơn tám mươi năm, sản lượng cao nhất cũng chỉ thấy gần sáu trăm cân, mà đó cũng là chuyện hơn hai mươi năm ." Lão lý trưởng sợ đến nỗi mặt mày run rẩy.
"Ôi chao, sản lượng một mẫu ruộng đạt nghìn cân, trong lịch sử Đại Việt cũng từng chuyện nhỉ?" Mọi đều run giọng chuyện.
Tuệ Tuệ xuống nghịch bùn.
Năng suất một mẫu ruộng đạt nghìn cân thì tính là gì? Những giống lúa chất lượng cao trong gian của nàng...
Tiểu cô nương nhướng mày, gì.
"Đây là khái niệm gì? Năng suất một mẫu ruộng đạt nghìn cân, lúa nhà trĩu nặng một cách kinh ngạc, nhưng ngờ năng suất cao như ." Trưởng thôn thấp giọng cảm thán.
"Ba nghìn cân , chuyện mà truyền ngoài, e rằng cả Đại Việt sẽ náo loạn."
"Chẳng những Đại Việt, e rằng cả thiên hạ cũng sẽ náo loạn."
Thôn trưởng hít một thật sâu: "Mọi hãy bình tĩnh , ."
Trưởng thôn giơ tay hiệu im lặng, lập tức hạ giọng. Nơi đây núi cao, hoàng đế ở xa, ở biên giới hẻo lánh, trưởng thôn quyền uy hơn cả vua.
"Hành Phong, canh gác xung quanh sân phơi lúa, để ngoài gần." Trưởng thôn liếc xung quanh, ánh mắt toát lên vẻ uy nghiêm.
Mọi đều im lặng chờ đợi trưởng thôn lên tiếng.
Trưởng thôn liếc xung quanh, hôm nay đến đây đều là những đầu mỗi nhà.
Ngoài vài hộ nhà cô đơn, góa vợ, và bên nhà cũ họ Ngôn, đại đa đều đến. Thôn dân nhập thôn Vương cũng đến.
"Chuyện xảy ở sân phơi lúa hôm nay, truyền ngoài. Giờ đây biên giới chiến tranh loạn lạc, triều đình động thái gì, thôn chúng năng suất cao như , chỉ sẽ thu hút kẻ ý đồ cướp bóc. Chỉ e rằng bọn Man di sẽ chịu buông tha."Hiện giờ hai bên lương thực thiếu thốn, bắt đầu nhiều xâm phạm biên giới.
"Vương gia thôn chúng chỉ là dân thường, nếu truyền ngoài, chúng còn thể giữ gìn giống lúa, giữ gìn bản ?" Lão thôn trưởng từng lời một, tất cả hán tử đều tái mặt, mắt đầy vẻ lo lắng.
"Hôm nay đến đây đều là những đầu trong thôn, chuyện chỉ ông , truyền ngoài."
Sau đó, trưởng thôn cúi đầu xuống và nháy mắt với Tuệ Tuệ.
"Có vài chuyện, là , nhưng cần nhiều." Sự phi thường của Tuệ Tuệ cũng là bí mật mà cả thôn cần gìn giữ.
Có Tuệ Tuệ , trong thời loạn lạc , cũng coi như chút chỗ dựa.
"Thật may mắn cho Ngôn Hán Sinh! tiếc , kẻ tự đánh mất vận may của ."Một hán tử chằm chằm Diệp Hàm, mắt sáng rực.
Phải chi đây là nữ nhi nhà thì bao.
"Nha đầu , e rằng thật sự là phúc lớn."
"Ta còn nhớ, ngày đó Ngôn Hán Sinh mang Tuệ Tuệ về, dường như gì đó khác biệt?"
"Nhà họ Ngôn gặp nhiều xui xẻo trong những năm đó, ngày mang Tuệ Tuệ về nhà, bầu trời nhà cũ rực rỡ ánh mây hồng, và một cầu vồng xuyên qua nhà cũ."
"Ta cũng thấy."
"Hình như từ lúc đó, về Ngôn lão tam đỗ tú tài?" Mọi , càng càng thấy... đứa nhỏ mập mạp chút kỳ diệu.
Trưởng thôn giơ tay hiệu im lặng, lập tức im bặt.
"Về vụ lương thực nhà họ Ngôn, sẽ bàn bạc với Ngôn Hán Sinh. Xem thể đổi cho hạt giống đó . Trước khi thực lực tuyệt đối, chúng nhất định bảo vệ bản ." Hôm nay ở đây đều là những thể chuyện trong thôn, cũng thể dọn đường cho Tuệ Tuệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-55.html.]
Mọi đều gật đầu một cách trịnh trọng.
"Tuệ Tuệ, đợi thu hoạch lương xong sẽ nấu cơm trắng cho ngươi ăn." Trưởng thôn xoa đầu nhỏ của nàng.
Tiểu gia hoả lắc đầu: "Đổi quần áo, quần áo dày. Trượt tuyết, tuyết rơi lớn..."Tuệ Tuệ dấu, lộn xộn, nhưng trưởng thôn rõ.
Vọng Sơn phủ năm cũng tuyết rơi, nhưng như lông ngỗng ít khi tuyết rơi dày.
Lúc Tuệ Tuệ lẩm bẩm nhắc nhắc mấy , trong lòng cũng chút lo lắng.
Tuyết rơi lớn nghĩa là tìm thức ăn núi, điều cũng thôi, bọn Man di khi tuyết lớn chắc chắn sẽ thiếu lương thực hơn. Ở biên giới, họ thể tránh sự tấn công của Man di ?
"Gần đây thời tiết thất thường, nữa năm nay lúa thu hoạch , bằng... Đi lên thị trấn đổi lấy một ít áo quần dày, áo bông dày? Mùa thu sắp đến, cũng đốn nhiều củi về dự trữ. Ít nhất cũng dự trữ đủ nhu cầu cho nửa năm khỏi nhà."
Mọi đều Tuệ Tuệ hông tầm thường, nhưng trong lòng vẫn chút nghi ngờ.
Nếu như chuyện ứng nghiệm, địa vị tương lai của nàng e rằng thể nào lay chuyển nữa.
Lão thôn trưởng lập tức đồng ý.
Tuệ Tuệ nhiều lên tiếng, nhưng bao giờ sai.
"Khi nào rảnh rỗi thì hãy gia cố thêm nhà cửa trong thôn."
"Điểm danh những cần đổi áo bông, mỗi nhà trong thôn cử một thanh niên tráng kiện. Lại điều động một nửa trong đội hộ vệ và đội cung thủ hộ tống."
Bên ngoài loạn lạc, tị nạn nhiều, nếu cách chu đáo, ai cũng dám mang theo lương thực ngoài.
"Có lẽ thể hỏi thôn Cử Nhân." Hiện nay thôn Vương Gia bất kỳ quyết định gì, thôn Cử Nhân đều mức độ chấp nhận cao.
Trưởng thôn gật đầu: "Cũng , nhiều hộ tống thì càng an ."
"Mỗi nhà phơi lúa khô cất kho, về nhà bàn bạc xem cần đổi bao nhiêu, đổi lấy gì. Mỗi nhà cử một tráng niên khoẻ mạnh, đến lúc đó thôn sẽ thống nhất vận chuyển."
Cuộc họp kéo dài đến tối.
Chỉ mười nam nhân là chủ gia đình trong thôn thể tham gia cuộc thảo luận, nữ duy nhất?
Vân Mộng Hạ Vũ
Là Ngôn Tuệ Tuệ .
Tuệ Tuệ trở về nhà, Ngôn Lãng vội vàng kéo nàng và hỏi: "Trưởng thôn gì ?"
Tuệ Tuệ ngáp vang, lim dim và hỏi: "Đổi lương thực lấy áo bông... cơm trắng?".
Linh thị ôm bụng bế Tuệ Tuệ lòng và : "Tuệ Tuệ ăn cơm trắng ? Mai nương sẽ nấu cho ngươi một nồi cơm."
Nói xong, nàng thở dài và : "Sợ là chuẩn đồ để qua đông . Chốc nữa nương sẽ lập một danh sách, ghi hết những thứ cần thiết. Năm nay thu hoạch lương thực , xem thể mua cho Tuệ Tuệ vài thước vải để may vài bộ quần áo ."
Tất cả đều là nhờ phúc của Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ toe toét, : "Cũng mua cho A Nguyệt tỷ tỷ." Vừa chỉ tay về phía A Nguyệt đang híp mắt ở bên cạnh.
"Mặc quần áo mới, đón năm mới." A Nguyệt mím môi rạng rỡ.
Nuôi dưỡng một thời gian, A Nguyệt càng thêm xinh .
cử chỉ, hành động của nàng khiến vô cùng khó hiểu.
Ngay cả khi mất ý thức, dáng của nàng vẫn vô cùng đoan trang, lễ nghi như khắc sâu trong xương cốt . Dù đói đến cùng cực, khi ăn uống cũng vẫn giữ vẻ bình tĩnh và thanh lịch.
"Vẫn đến Tết mà A Nguyệt." Lâm thị bất lực mỉm .
"Làm nàng dâu, mặc áo mới..." Hay lắm, chỉ nhớ đến Tết mặc áo mới, gả chồng mặc áo mới.
"Chưa gả chồng, đợi đến khi A Nguyệt ý trung nhân, chúng mới lấy chồng nhé." Lâm thị vui đến mức tít mắt.
A Nguyệt nhíu mày, lắc đầu.
Lâm thị cũng ý tứ của nàng, liền hỏi thêm.
Chỉ thở dài than vãn: "Cũng A Nguyệt là nữ nhi nhà ai, dạy dỗ như , cha ắt hẳn lo lắng lắm đây."