Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:45
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đại ca, ngươi Tuệ Tuệ xem..."

"Tuệ Tuệ, nàng... Ngôn Minh lắp bắp mãi mà lời nào.

Ngôn Xuyên úp mặt khe cửa, chỉ thấy bóng nhỏ bé mập mạp lao thẳng về phía châu chấu.

Tuy nhiên, lũ châu chấu hung hãn vây kín khắp nơi, như thấy ma quỷ mà lùi .

Nơi nào nàng, lũ châu chấu liền lùi , thậm chí sợ đến mức quên cả vỗ cánh, con còn đầu lao lửa.

"Không ai phép tiết lộ chuyện ngày hôm nay." Ngôn Xuyên nghiêm khắc .

May mắn , vị trí của họ khá hẻo lánh, nơi đây nhiều châu chấu, nên ngoài hề thấy.

nếu thấy đàn châu chấu dày đặc mở một con đường cho nàng, e rằng sẽ ngất xỉu vì sợ hãi.

Ngôn Tuệ Tuệ vội vã chạy đến bên cạnh Ngôn Hán Sinh, lúc mặt cắn nát mặt mày, những con châu chấu dính m.á.u càng hung hãn hơn. khi cảm nhận thở của Ngôn Tuệ Tuệ, tất cả đều sợ hãi và bỏ chạy.

Giống như đó còn đáng kinh hãi hơn cả ngọn lửa.

"Cha, mau dậy! Ngươi vẫn thể chứ? Nếu , ngươi hãy dựa , lấy gậy chống ." Tuệ tuệ do dự một chút, mới thử dò hỏi mà .

Ngôn Hán Sinh loạng choạng suýt ngã nhào xuống đất. Nãi oa còn cao bằng n.g.ự.c , gậy chống cho .

"Thôi bỏ , Tuệ Tuệ lùn thế , cha sợ ngươi cao nổi." Ngôn Hán Sinh hết lời, đầu tóc đầy máu. thấy Tuệ Tuệ trắng nõn sạch sẽ, khỏi kinh ngạc.

"Đi nhanh lên, đừng để ngoài thấy!"

Ngôn Hán Sinh cố nén đau đớn, kéo theo Ngôn Tuệ Tuệ vội vã về nhà.

Có lẽ vì đó Tuệ Tuệ trốn trong nhà, thở rõ ràng, nên lũ châu chấu phát hiện .

Nàng ngoài dạo một vòng, nhưng tìm lấy một con châu chấu nào quanh nhà.

Nếu lúc ai đó trời xuống, họ sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Toàn bộ Vương Gia thôn đều đầy rẫy châu chấu, chỉ riêng nhà họ Ngôn là như một vùng đất trống. Tất cả châu chấu khi đến đây đều cẩn thận tránh xa, như thể nơi đây thứ gì đó đáng sợ.

"Tướng công, ngươi ? Lãng ca nhi, mau lấy dược trong nhà đây." Lâm thị ôm bụng, cẩn thận dìu Ngôn Hán Sinh xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng châu chấu thiêu sống rốp rốp.

Ngôn Hán Sinh mặt đầy máu, may mà còn một lớp áo bông dày, chỉ cắn vài chỗ.

"May mắn , Tuệ Tuệ đến kịp thời." Lúc đó, châu chấu bám đầy mắt, chạy .

"Nếu muộn thêm một chút, e rằng sẽ cắn c.h.ế.t thật."

Lâm thị bôi dược cho Ngôn Hán Sinh, Ngôn Xuyên ôm lên đùi: "Ngươi sợ ?"

"Sợ gì?" Tuệ Tuệ ngây thơ hỏi.

"Đàn châu chấu chứ , châu chấu ăn thịt . Thích ăn những hài tử da trắng nõn nà như ngươi nhất." Ngôn Xuyên dọa , thực sự cho sợ hãi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuệ Tuệ đùi ca ca, hai cái chân mập ú núng nẩy.

"Chẳng lẽ chúng sợ ư?" Đôi mắt của Tuệ Tuệ long lanh toát lên vẻ linh động, thật , khi ngoài lòng nàng cũng chẳng chắc chắn.

Nàng chỉ rằng bản là Ngôn linh, hội tụ linh khí đất trời, hội tụ khí vận của Thiên đạo mới thể sinh linh vật.

Sinh tự nhiên, ràng buộc, tất cả sinh vật linh hồn trời đất đều sợ hãi nàng.

Bởi vì nàng mang thở của Thiên đạo.

Bạch hổ nhỏ bé chân nàng, ngoan ngoãn như một chú mèo.

Ngôn Xuyên thở dài, thiếu niên tuấn tú, tể tướng tương lai, lúc bất lực gõ nhẹ lên trán .

"Ai cũng xứng đáng để ngươi mạo hiểm, Tuệ Tuệ? Kể cả , là , là cha cũng . Ta chỉ mong ngươi bình an... Mạng khác, ai quý giá bằng mạng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-53.html.]

Ký ức về đầu tiên gặp vẫn luôn rõ nét trong tâm trí Ngôn Xuyên.

Một lão ma ma ăn mặc sang trọng, vẻ mặt hiền hậu nhưng che giấu sự kiêu căng trong ánh mắt.

Ngay cả chiếc tã lót bà bế trong tay cũng bằng lụa thượng hạng.

Mà đứa nhỏ trong tã lót gầy đến mức kinh hoàng, chỉ đôi mắt là trong veo như nước.

Vốn ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhưng vì đói mà trở thành bộ xương bọc da. Bà liếc Lâm thị một cái, âm thầm đánh giá mẫu hiền lành.

Chỉ đứa nhỏ và : "Hài tử duyên với quý nhân trong nhà. Ban đầu để nàng tự rời , nhưng nàng nhịn đói ba ngày mà vẫn sống sót. Thấy nàng ý chí kiên cường, mở lòng thương xót cho nàng một con đường sống."

"Số tiền ba trăm lượng bạc cho ngươi để nuôi dưỡng hài tử. Hãy mang nó thật xa càng . Nếu hài tử xuất hiện mặt quý nhân, đó sẽ là ngày nàng chết."

Lúc đó là ở phủ thành, nhà cửa túng quẫn, gia đình vô cùng xui xẻo.

Tam thúc thi trượt khoa cử, còn bệnh. Cha dẫn theo nương và đón tam thúc.

Cha cẩn trọng, lúc đó định từ bỏ. Ai cũng ba trăm lượng bạc, nhưng đứa nhỏ qua là gia đình bỏ rơi, nhận về nhà sợ rằng sẽ họa.

Lúc đó, cha đều rời , nhưng hài tử trong tã lót run rẩy giơ tay lên, níu lấy tay áo của nương.

Nhìn nương , rạng rỡ.

Nương lúc đó liền chịu nổi nữa.

Ngôn Xuyên ôm , trong lòng đầy ắp sự thương xót.

Muội của sinh b.ú một ngụm sữa nào, đói suốt ba ngày, chỉ để nàng đói chết, nàng sẽ tự nguyện rời .

Vậy là tâm thiện ư?

Ngôn Xuyên nhịn lạnh.

Lòng rắn độc lớp vỏ Phật.

Chỉ mong gia đình vĩnh viễn đừng tìm đến cửa.

Gia đình đó chỉ thể tìm đến trấn Tú Sơn, mà bọn họ ít khi trấn, nên thể tìm thấy.

Tuy nhiên, năng lực của Tuệ Tuệ vượt trội, chỉ e rằng cũng thể che giấu bao lâu nữa.

Chỉ cao hơn, mới thể bảo vệ tiểu .

Gia đình đó giàu thì cũng sang, chỉ lấy mạng của Tuệ Tuệ, thể giao về ?

Lúc , Tuệ Tuệ cụng trán ca ca, lướt qua lướt . Tiểu cô nương mềm mại nhẹ nhàng : "Ca ca khác? Ca ca là nhà, cha đều là nhà." Tiểu cô nương thuần khiết, mắt Ngôn Xuyên càng là nóng lên.

Chỉ của , một lòng chân thành, yêu thương chút giữ .

"Ca ca sẽ che chở cho ngươi cả đời." Ngôn Xuyên khẽ .

Khoảng chừng nửa canh giờ , tiếng động bên ngoài dần dần nhỏ .

"Ta ngoài xem thử, châu chấu dường như bay ." Ngôn Xuyên dắt theo Tuệ Tuệ, nhẹ nhàng đẩy cửa viện , quả nhiên...

Bất cứ nơi nào đến, đều là những con châu chấu dày đặc thể đếm xuể.

"Ây da, e rằng thiêu rụi một nửa châu chấu !" Mọi đều kinh hãi, may mắn là lúa kho, nếu thì chắc chắn sẽ mất trắng.

Trên ruộng, ngay cả những gốc lúa còn sót cũng còn, thứ thật lợi hại. Thím Lưu kinh ngạc mở to mắt.

"Đâu chỉ là những gốc lúa, ngươi xem nơi chúng qua, ngay cả cây cũng gặm nhẵn thín."

"Ôi chao, tiếc là nhà còn một mảnh lúa nhỏ. Khi đó kịp thu hoạch... Bị gặm nhấm thế thì chẳng còn gì cả..." Nhi tử nhà lão nhân đầu thôn đang phục binh, nên dân trong thôn giúp thu hoạch.

"Năm nay năng suất lúa cao, đó coi như là thiệt hại ít nhất . Nói về thiệt hại lớn..." Người đang là một nam nhân trẻ, khuôn mặt đầy lo lắng. Nam nhân nhướng mày, chu môi về phía nhà cũ họ Ngôn.

Lúc đang ở ngoài ruộng lóc om sòm.

"Đáng đời. Còn chặn nam nhân của ở ngoài ruộng để tiếp tục gặt, suýt châu chấu ăn. Bọn vô lương tâm, bản lười biếng, còn đổ cho khác chịu giúp đỡ." Một bà thím mắng mỏ, mặt đầy tức giận.

Loading...