Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:42
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi lũ châu chấu ập đến, thôn trưởng sắp xếp việc xong xuôi.

Lão nhân bước chân chạy nhanh, mặt châu chấu đ.â.m mấy chỗ.

Vừa ngứa rát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả thật hung dữ.

Trước khi đàn châu chấu ập đến, vội vã chạy về nhà, núp ở khe cửa ngó ngoài xem cảnh tượng.

"Loài châu chấu còn nhiều và to hơn so với ba mươi năm ... Phải đây, sống đây?" Lão nhân nức nở, quỳ rạp xuống đất cầu nguyện ngừng, cầu xin trời thương xót.

Rất xa, dường như còn thấy tiếng ai đó kêu gào thảm thiết.

"Nghe giống như tiếng của tam thẩm." Tuệ Tuệ áp tai cửa.

Ngôn Hán Sinh thở dài, đầy vẻ bất lực.

"Trưởng thôn bảo về, cha cho, bắt nhị , nhị , tam thu thêm một ít. Lúc kéo lúa về, chỉ sợ châu chấu đuổi kịp." Kéo theo nhiều lúa như , thu hút sự chú ý chứ.

"Bọn châu chấu trông hung dữ khác thường, cha cũng thật gan ."

Lâm thị lắc đầu, nhưng hề thương xót chút nào.

Nếu đuổi khỏi nhà, giờ đây những xui xẻo chính là gia đình họ.

Năm nào cũng , chuyện đến lượt họ, việc vất vả đền đáp, hết đến khác tìm đến đại phòng.

Ai sẽ thương cảm cho họ?

Nàng ngốc.

Lâm thị nghi ngờ Ngôn Hán Sinh, Ngôn Hán Sinh ngượng ngùng gãi đầu: "Cha cũng bảo , Tuệ Tuệ , nếu về, sẽ đuổi ngoài."

Lâm thị bế Tiểu Tuệ Tuệ lên, hôn một cái thật mạnh lên má của nàng.

"Thật là nữ nhi ngoan của nương, thông minh hơn hẳn cha."

Tuệ Tuệ bỗng nhiên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cha với vẻ mặt tự hào và : "Ta thông minh!".

Vừa vỗ nhẹ ngực, liên tục hô lên "Ta thông minh!".

Sau đó, đầu , nhăn nhó với vẻ mặt chán ghét, vung tay nhỏ bé và : "Cha thông minh!".

Lắc lư cái đầu nhỏ bé, với vẻ mặt như là cha thể cứu vãn nữa.

" , đúng , ngươi quỷ nhỏ thông minh của . Chính ngươi mách cho trưởng thôn thu hoạch lúa sớm hơn ?" Ngôn Xuyên xắn quần cao, mắt sáng lấp lánh nàng.

Tuệ Tuệ ưỡn ngực, hất cằm lên. !

Lâm thị thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, vẻ mặt bất lực: "Chỉ mong cha nương thể che chở cho ngươi thêm vài năm. Nếu như gia đình tìm ngươi về, cha và nương cũng thể cho ngươi thêm động lực." Tuệ Tuệ của nàng, là một hài tử bình thường.

Ánh sáng của Tuệ Tuệ thể che giấu nữa.

Chỉ mong rằng khi thế giới bên ngoài chú ý, cả gia đình họ thể lớn mạnh thêm và trở thành chỗ dựa cho Tuệ Tuệ.

Nhớ đến ở kinh thành gọi là "Phúc Bảo" , Lâm thị liền rùng sợ hãi, chỉ mong thể bảo vệ Tuệ Tuệ ở nhà, để nàng trở thành món đồ chơi cho những kẻ quyền quý.

Ngôn Xuyên mím môi, đáy mắt đầy vẻ kiên định.

Ngôn Lãng nhẹ nhàng nắm chặt chiếc cung trong tay.

Ngôn Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y của , chịu buông .

"Muội , cũng trở thành chỗ dựa cho !" Gia đình đó bỏ rơi Tuệ Tuệ, để cho Tuệ Tuệ nuôi dưỡng ở nông thôn, nếu đón về, thể tưởng tượng Tuệ Tuệ sẽ những ngày tháng như thế nào.

"Tuệ Tuệ mới thèm về!" Tuệ Tuệ bĩu môi.

"Đàn châu chấu đến , bay ruộng của thôn ..." Ngôn Hán Sinh sấp mái nhà, chừa một mảng ngói lưu ly đắt tiền.

Đây là loại ngói từ Tây Dương du nhập Đại Việt, giá thành đắt đỏ, thường lợp mái nhà để lấy ánh sáng.

"Lương thực của , lương thực của ..." Tiếng than vang vọng từ xa như là vọng từ nhà cũ.

Ngôn Hán Sinh mím môi, một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-52.html.]

"Trời ơi, nhiều châu chấu đến mức thấy cả ánh mặt trời!" Chỉ thấy đàn châu chấu che trời lấp đất từ Cử Nhân thôn bay đến, che khuất bầu trời, thấy ánh mặt trời.

Nơi nào chúng qua đều trở nên hoang tàn, đến cả lá rụng núi cũng gặm nhẵn.

Lúc , trưởng thôn đang trong sân, ngừng châu chấu bay sân, vội vàng chạy nhà: "Nhanh đóng cửa lớn !"

Cửa sổ châu chấu va đập ầm ầm.

"May mắn , nhờ Phật tổ phù hộ mà thôn dân chúng thu hoạch mùa màng. Nếu , e rằng chẳng còn gì sót ..."

"Trưởng thôn, ngươi châu chấu sắp đến?" Lý trưởng lúc châu chấu bao vây kẹt trong nhà trưởng thôn.

Chỉ thấy thôn trưởng thở dài thườn thượt, ánh mắt sâu thẳm về hướng nhà họ Ngôn.

"Có cao nhân giúp đỡ. Thôn dân chúng nhớ ơn cao nhân, báo đáp..." đợi đến khi lớn hơn một chút, lớn hơn một chút nữa.

"Đây chính là ân cứu thôn. Không, chỉ thôn." Lý trưởng gật đầu.

"Dập đầu cảm ơn nàng là điều đương nhiên."

Trưởng thôn vẫy tay: "Sẽ cơ hội báo đáp." Ông già, thôn xóm , cần giao tay thích hợp.

Lý trưởng thở dài: "Loài châu chấu trăm năm mới gặp một , mấy năm nay nhiều tai họa đến thế." Mặt ông đầy vẻ lo lắng.

"Năm nay mùa màng bội thu, hãy cố gắng vượt qua ." Trưởng thôn mái nhà, lén lút với vẻ kinh hoàng, châu chấu quá nhiều, quá nhiều.

Thấy châu chấu tiến vòng vây của thôn, trưởng thôn lập tức cầm kèn lên thổi.

Tiếng kèn vang lên, những nam nhân trong thôn liền mặc áo bông dày.

Bên ngoài họ còn khoác thêm một lớp áo mưa dày cộp.

"Đi đốt lửa nhanh chóng về, trời hanh khô, đừng để đốt cháy núi." Tức phụ của trưởng thôn, lão Ngô thị, lo lắng, yên.

"Yên tâm ." Tuệ Tuệ nha đầu linh.

Lão thôn trưởng tin tưởng nàng, nhưng Tuệ Tuệ năm nay còn nhỏ, những chuyện còn gác .

Lúc , Ngôn Hán Sinh cũng khoác áo tơi, chỉ cần chịu trách nhiệm khu vực gần nhà .

Vừa khỏi cửa, Ngôn Hán Sinh liền vội vàng hất văng những con châu chấu đang đập đập , chúng còn cố gắng chui qua áo tơi để trong y phục.

Quả là hung hãn vô cùng! Trong lòng ngừng mừng thầm vì thu hoạch lương thực kho.

Ngôn Hán Sinh đội đầu một đám châu chấu, cầm đuốc đốt lửa ở ruộng nhà .

Khi tiếng kèn vang lên một nữa, một con rồng lửa phóng thẳng lên bầu trời.

Bên trong quả cầu lửa là những hạt lúa rải rác, chúng bay bên trong ầm ầm cả bầy.

Ngay lúc con rồng lửa bay lên trời, một tiếng nổ vang lên và bầu trời bừng sáng trong biển lửa.

Hầu hết châu chấu vây quanh, còn tứ tán chạy trốn, Ngôn Hán Sinh vội vã trở .

Nhà họ Ngôn ở ven núi, vị trí rộng rãi, lũ châu chấu từ đây trốn thoát, lúc như mất trí lao về phía Ngôn Hán Sinh.

Từng đốm lửa rơi xuống, lập tức bùng cháy.

Ngôn Hán Sinh vội vàng cởi áo tơi, chỉ trong chớp mắt, Ngôn Hán Sinh bao vây bởi vô châu chấu, đầy rẫy châu chấu.

Ngay cả một chút con cũng thấy.

"Tướng công!" Lâm thị sắc mặt biến đổi lớn, kinh hoàng hét to.

Ngôn Xuyên cố gắng mở cửa, nhưng phát hiện cửa sổ và cửa đầy rẫy châu chấu, mở cửa chúng sẽ xông thẳng .

"Tướng công, tướng công... Châu chấu ăn thịt , tướng công mau chạy !" Lâm thị sợ đến mềm nhũn cả , nước mắt tuôn trào.

"Nương, ngoài xem." Tuệ Tuệ chỉ kịp một câu, nhanh chóng mở cửa lao ngoài.

Lâm thị càng lúc càng hoảng hốt: "Tuệ Tuệ, về đây!" Giọng trở nên bén nhọn và chói tai.

Mấy ca ca mặt mày biến sắc, Ngôn Xuyên đầu nhanh chóng dặn dò Ngôn Lãng: "Chăm sóc cho nương," định bước ngoài.

"Chờ đại ca..." Ngôn Minh ngây ngốc kéo tay áo của đại ca, mở to mắt kinh ngạc, chỉ khe cửa, lắp bắp đến mức nên lời.

Loading...