Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:40
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lão nhị, lão tam, nhanh thu hoạch lúa."
"Mãn Thương, mau đốt lửa . Châu chấu sợ lửa..." Ngôn lão nhân lảo đảo, mặt đầy mồ hôi, cố gắng dậy từ đất.
Lão Trần thị kinh hoàng đến mức vùng dậy khỏi giường, lê lết tàn tật và hét lớn:"Thật sự châu chấu đến ? Cứu mạng! Cứu mạng!!!" Lão Trần thị hoảng sợ đến mất trí.
Mảnh ruộng nào của cũng thu hoạch kể cả một hạt!
"Cả lũ cút ngoài gặt lúa , nhà chờ c.h.ế.t ? Thật tưởng là tiểu thư gì hả?" Lão Trần thị vì gãy chân nên , liền mắng hai con dâu.
Giờ còn quan tâm gì đến chuyện thể xuống ruộng ?
"Ta bế Nữu Nữu ..." Chu thị cau mày, gả nhà bao nhiêu năm nay mà nàng bao giờ xuống ruộng.
"Chỉ là một nha đầu, ngươi ôm nó gì? Vứt nó ở nhà, mau xuống ruộng cứu lúa , đồ vô tích sự , mau !" Lão Trần thị bệt xuống đất, tóc tai rối bời mắng.
Tiểu Trần thị thấy tức phụ của lão tam mắng, trong lòng hả hê. Thấy chồng sang, nàng vội vàng vác rổ cửa. Đêm qua thôn xóm ồn ào cả đêm, nàng còn lầm bầm chê ồn ào. Mùi lúa nồng nặc trong khí, cả thôn thu hoạch xong lúa.
Chỉ nhà thu.
Ngôn lão nhị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội vàng cầm lấy liềm và ngoài cùng Ngôn lão đầu.
Ngôn Mãn Thương châm lửa, sợ đến mức chân run bần bật.
Bây giờ trời tối đen kịt, gần như thấy ánh mặt trời.
"Lão thôn trưởng, lão thôn trưởng, cứu mạng! Xin lão thôn trưởng cứu mạng! Lão thôn trưởng, xin cứu giúp lúa nhà chúng ... !"
Hôm qua còn hống hách vênh váo, nay Ngôn lão nhân lóc thảm thiết van xin lão thôn trưởng.
Trưởng thôn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đêm qua các ngươi ngủ ngon nhỉ!"
Mọi mệt đến mức co rút bắp chân, các ngươi còn kêu ồn ào.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Các hưởng thụ thật đấy. Chúng mệt mỏi một đêm mà còn dọn dẹp cho nhà các ngươi ? Tú tài lão gia của nhà các ngươi thể xuống đất ?" Thím Lưu liếc mắt , quả nhiên Ngôn tú tài theo.
Ngôn lão nhân nào dám gì, chỉ gạt nước mắt già mà .
Nếu như mất lương, cả nhà sẽ thể sống nổi.
Lão thôn trưởng cũng quan tâm đến việc ai sẽ mắng, chỉ lẩm bẩm chửi thề vài câu, hô lớn: "Mấy xong việc thì theo một chuyến, thu hoạch bao nhiêu thì thu. Trước khi châu chấu thôn, lập tức về nhà đóng cửa sổ."
"Cảm ơn , cảm ơn ." Ngôn lão nhân vội vàng cảm ơn.
Mọi cũng gì, mắng chửi thì mắng chửi, nhưng lương thực là sinh mạng của nông dân.
Bận rộn đến mức nước cũng kịp uống lấy một ngụm, quần áo sớm ướt đẫm mồ hôi, chỉ dặn dò thê tử của đóng cửa sổ cẩn thận, vội vã khỏi cửa.
"Bên nhà cũ thu hoạch lúa, sang phụ giúp một tay." Ngôn Hán Sinh việc ban ngày, thu hoạch lúa ban đêm, mắt đỏ hoe.
Ngôn Xuyên suy nghĩ một lúc, cũng theo.
Cả thôn đều , nếu nhà , ngược sẽ .
Ngôn Lãng cầm cung ở cửa: "Ta sẽ bảo vệ ." Đi thu lương, là thể nào .
Ngôn Xuyên gật đầu.
Tuệ Tuệ trong sân, ánh sáng ban mai sớm đàn châu chấu ở xa che khuất .
"Châm lửa đốt c.h.ế.t chúng!" Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc, đuổi theo Ngôn Xuyên chạy đến, gia đình họ Ngôn bận rộn dồn lương thực kho, phát hiện nàng bỏ .
Khi Tuệ Tuệ qua, lúa ở nhà cũ chỉ mới gặt một nửa.
"Không xong , xong . Đã châu chấu tiến đến gần, nếu ngay thì về thôn cũng khó khăn."
Mang theo lương thực sẽ thu hút châu chấu nhất, nếu sẽ gặp rắc rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-51.html.]
"Chỉ cắt một phần ba thôi, mới một phần ba thôi, van xin , hãy giúp đỡ ." Ngôn lão nhân sốt ruột nhảy lên nhảy xuống.
"Ngôn lão gia tử, đây là chúng giúp. Ngươi xem, trong ruộng châu chấu , nếu thì sẽ nữa."
Ruộng lúa cắt trụi lơ, khó tránh khỏi sẽ tổn thương .
"Trên ruộng vẫn còn nhiều ? Nhiều thì trách ai ? Trưởng thôn thông báo từ lâu ."
Thời điểm vốn nên xuống nghỉ ngơi cho , cố tình ngoài phiêu lưu mạo hiểm. Nhà cũ họ Ngôn quả là một mối họa.
"Không xong , đến thôn Cử Nhân . Tiếp theo là chúng , tất cả trở về thôn." Trưởng thôn quát lớn một tiếng, tiếng động từ thôn Cử Nhân bên cạnh cũng thể thấy. Chỉ sợ là đang gõ chiêng, trống để dọa châu chấu.
Đêm qua, làng Cử Nhân sáng đèn suốt đêm, tổn thất ước tính cũng lớn.
E rằng vẫn còn một ít lúa gặt xong.
Trưởng thôn khẽ thở phào nhẹ nhõm, răng môi nương tựa , đạo lý ông hiểu rõ.
"Đốt c.h.ế.t chúng ..." Tuệ Tuệ từ lúc nào đến ruộng, nắm lấy tay trưởng thôn.
"Nha đầu , ngươi từ chạy ? Nương ?" Ngôn Hán Sinh sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc. Lũ châu chấu chỉ cách một thôn, nếu Tuệ Tuệ một rơi tay chúng. Da trắng thịt mềm, e rằng thể sống nổi.
Tuệ Tuệ phớt lờ cha. Ngẩng cao đầu, với vẻ mặt bình tĩnh "Đốt rơm, thiêu c.h.ế.t chúng." Lũ châu chấu trong sách từ nam bắc, càn quét nửa giang sơn Đại Việt.
"Chỉ lo gió thổi lên núi, lửa núi thể dập tắt ." Lão thôn trưởng lo lắng .
"Ta sẽ để nó thổi lung tung." Tuệ Tuệ vỗ ngực.
Nghe , trưởng thôn hăng hái hẳn lên, chỉ chờ câu !"Trưởng thôn, nha đầu chỉ mới ba bốn tuổi, sức đốt lửa thì chi bằng cắt lúa cho nhà ."
"Nha đầu c.h.ế.t tiệt , cố ý hại nhà ? Muốn cho lúa nhà c.h.ế.t hết mỏ châu chấu ?" - Lão Nhị một cách hung ác. Ngón tay gân guốc gân guốc chỉ thẳng Tuệ Tuệ, trong mắt đầy vẻ hung tợn.
'Bốp' một tiếng vang lên.
"Ah!" Lão Nhị kêu thảm thiết.
Chỉ thấy Ngôn Xuyên một tay bóp lấy ngón trỏ của , sắc mặt lạnh lùng, chỉ cần vặn nhẹ một cái, lão nhị kêu thảm thiết.
"Nhị thúc, tay đừng chỉ lung tung. Cẩn thận như cổ tay , lúc nào sẽ thương." Giọng của Ngôn Xuyên nhàn nhạt, rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng khiến Ngôn lão nhị rùng .
"Buông , buông ! Lão đại, ngươi quản ? Hắn là cái thá gì mà dám động thủ với lão nhị?" Ngôn lão nhân tức giận mắng chửi.
Ông cũng cảm thấy Ngôn Tuệ Tuệ cố ý chặn trưởng thôn cho thu hoạch lúa. Nên cố ý để lão nhị răn đe nàng.
"Xuyên ca nhi nhà hiếu thảo lắm." Ngôn Hán Sinh giả vờ thấy.
"Lão thôn trưởng, họ thu hoạch hết lúa trong thôn , chỉ còn nhà thôi. Châu chấu đó đốt gì quan trọng, dù cũng ảnh hưởng đến lúa của thôn ." Ngôn lão nhân để ý chuyện gì khác, chỉ lúa nhà thu hoạch.
Lão thôn trưởng trầm ngâm một lát, : "Mọi hãy tìm rơm rạ, kết nối chúng thành một mảng. Dưới ruộng còn những bông lúa rụng đêm qua, vặn mồi."
"Lão thôn trưởng, thể ! Nhà còn thu hoạch xong lúa." Ngôn lão hán tức giận .
"Nhà ngươi dọn dẹp xong, chẳng do chính các ngươi ư? Hôm qua đến gõ cửa nhà ngươi ba , ngươi còn mắng là xen chuyện bao đồng nữa kìa." Vương Hành Phong khạc nhổ một cái.
Khi thấy, họ đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Họ rằng chuyện còn sự phức tạp bên trong .
"Thu cũng xong một nửa, chuyện chỉ thể trách các mà thôi, thể trách chúng , chúng còn việc chính ." Mọi xong đều tìm rơm khô để đốt lửa.
"Nghe lời nha đầu đó hả! Cái đồ chổi đó! Tất cả là do tại ngươi mà nhà họ ngôn náo loạn! Hồi mới mang về đáng lẽ dìm c.h.ế.t ngươi !" Ông lão họ Ngôn năng càn rỡ, nhưng Ngôn Xuyên bế lên, nhẹ nhàng che tai cho nàng.
Tại bên tai nàng, khẽ khàng thì thầm:
"Muội đến với nhà , là điều may mắn nhất trong cuộc đời của ca ca."
Giọng của thiếu niên trầm khàn, nhưng dịu dàng đến lạ kỳ.