Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:35
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ bờ ruộng, đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa.

Bên cạnh một con mèo mập ú. Gọi nó là mèo, nhưng giống mèo, luôn cảm giác nó chút uy phong lẫm liệt.

Tuy nhiên, mặt Ngôn Tuệ Tuệ, nó vô cùng mềm mại và đáng yêu, nên cũng nghi ngờ gì.

Chỉ là con mèo to quá, gần bằng con chó.

"Được , trở về thu hoạch lúa thôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Tuệ nhăn nhó, thở dài một tiếng não nề.

Thế giới trong sách, thứ đều sụp đổ.

Thiên tai, nhân họa, Man di xâm lược, triều đình hỗn loạn, tất cả đều là để luyện nam chính trong nguyên tác.

Chỉ vì cho trưởng thành trong thời loạn , mà bá tánh chịu khổ.

Nam chính trốn tránh tai họa, khiến cả thôn tàn sát.

Thường dân giống như những kẻ vô danh trong sách, thậm chí nhiều sinh mạng như cũng gạt một cách hờ hững.

Nghĩ đến việc phủ Vọng Sơn trong tương lai sẽ phá hủy, giặc Man di xâm lược...

Tuệ Tuệ mím môi nhỏ.

"Tuệ Tuệ, đừng bờ ruộng, nóng lắm, sẽ mọc nhọt. Thím cho ngươi cái mũ, ngươi lót m.ô.n.g ." Thím Vương .

"Đợi nhà gặt lúa xong, sẽ sang giúp nhà của ngươi." Nói xong, liền vội vã gánh lúa về nhà.

Đây là một thế giới sinh động và đầy cảm xúc.

"Ta... Ta cũng về nhà gặt lúa, tiểu tổ tông đợi gặt lúa xong sẽ đến tìm ngươi." Vương Hành Phong lập tức nhảy dựng lên và chạy về ruộng lúa nhà .

Đêm xuống, Ngôn Hán Sinh cũng tan ca về nhà phụ giúp.

Bên ngoài Vương Gia thôn đèn đuốc sáng trưng, trong khí tràn ngập hương thơm thanh tao của lúa.

Mọi từ nam nữ già trẻ đều đang tất bật việc ruộng. Từng bó lúa đưa thẳng hầm.

Nhà cũ của gia đình họ Ngôn.

"Lúa còn xanh, cắt gì? Nhà ai ở đội hộ vệ, cắt lúa để ăn gì?"

"Đại ca của ngươi là súc sinh con , vong ơn phụ nghĩa. Thật quá đáng! Vậy mà cho nhị ca của ngươi đội hộ vệ, đây là cả nhà c.h.ế.t đói ?" Lão Trần thị giường mắng.

"Đều tại cái chổi xui xẻo Ngôn Tuệ Tuệ đó, nếu nàng, Lão đại đến nỗi bất hiếu thế! Càng nên cưới tiện phụ Lâm thị đó!"

"Xuyên xa nhi học, nhà là loại nhà nào? Hắn bao nhiêu tuổi mới bắt đầu học, lão tam nhà ba tuổi bắt đầu học. Hắn chín tuổi mới nghĩ đến chuyện học, lấy gì để học?"

Ngôn Xuyên đến chín tuổi mới phu tử trong thôn miễn học phí để dạy dỗ.

Ngôn tú tài khẽ rũ mắt, khi nhắc đến Ngôn Xuyên, nhíu mày.

Ngôn lão nhân rít t.h.u.ố.c lá châm chích ngừng. Giữa hai hàng lông mày đầy vẻ lo lắng và bực bội.

"Lúa chắc chắn thể thu hoạch , lúa nhà năm nay mọc kém, trổ bông cũng muộn." Ngôn lão nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng lúa năm ngoái tay lão đại vẫn .

Khi đổi thì còn như .

Hiện tại so với trong thôn thì thua kém một bậc.

"Làm gì châu chấu nào, mấy chục năm nay thấy con nào cả." Ngôn lão nhân bực bội gõ gõ đầu điếu thuốc, gãi đầu, khom bệt xuống bậc thềm nhà, dứt khoát .

Hoàn thể châu chấu.

Ngôn tú tài nhướng mày, cổ tay của nhị ca, mỉm nhẹ.

Ngôn lão nhân là một nông dân điển hình, rốt cuộc cũng yên tâm, ngoài xem lúa.

"Sao còn đun nước tắm? Cả ngày mồ hôi, hôi c.h.ế.t . Lũ chẳng gì, ai hồn!" Lão Trần thị gào lên với tiểu Trần thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-49.html.]

Tiểu Trần thị tức giận oán trách, đây đều là Lâm thị !

Đầy một bụng oán khí trừng mắt tam , Chu thị chỉ cúi đầu ôm hài tử , chẳng thèm nàng , quá mức tức giận, tiểu Trần thị đùng đùng bếp.

Đợi Ngôn Tú tài trở về phòng, Chu thị cũng mượn cớ ôm theo hài tử theo.

"Đại tẩu thật là, năm xưa Xuyên ca nhi mới chín tuổi bỗng dưng đòi học, lúc ... Lúc đúng là lúc mà ngươi viện trưởng thu nhận tử. Nếu học, lúc ngươi sẽ đây?"Nhà chỉ chút tiền bạc , nhất định sẽ chia sẻ nguồn lực của tướng công.

Chu thị ôm hài tử than thở với Ngôn Tú tài.

"Tướng công thể viện trưởng thu nhận tử, ắt hẳn tài năng hơn . Hắn thể so sánh với ngươi? Phu tử trong thôn bảo thiên phú, phu tử trong thôn chỉ là một đồng sinh, gì về thiên phú chứ?" Chu thị lộ vẻ khinh miệt.

"Được , chuyện nữa. Đại ca, đại tẩu lo cho Xuyên ca nhi là chuyện bình thường."

"Ngươi coi là ca ca, nhưng coi ngươi là ."

Sau khi Chu thị rời , vẻ ôn hòa mặt Ngôn tú tài mới dần dần phai nhạt, lộ vẻ lạnh lùng trong mắt.

Xuyên ca nhi bao giờ học vỡ lòng, chỉ thỉnh thoảng lật xem sách của , nên học cách chữ.

Năm chín tuổi, chỉ tùy hứng một bài thơ sách của , vượt trội hơn hai mươi năm học tập đây của .

Lúc đó sách của một bài nghị luận, cầm bút chỉ vài câu, chính đuổi ngoài.

Sau khi trở thư viện, quyển sách đó cất . Tuy nhiên, một ngày nọ, vị viện trưởng vô tình lật giở nó và ngay lập tức kinh ngạc thán phục.

Chỉ dựa bài thơ và nửa phần bài luận đó, ông nhận học trò.

Thậm chí viện trưởng còn giới thiệu nữ nhi của bạn hữu thiết cho , từ đó cả nhạc phụ và viện trưởng đều hết lòng hết bồi dưỡng cho thi cử.

Hắn vui mừng, cảm thấy buồn .

Mỗi gặp Ngôn Xuyên, đều chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nếu Ngôn Xuyên học, đến một ngày nào đó vạch trần sự thật, thì ?

Trấn Tú Thủy vốn dĩ nhỏ bé như , nếu Ngôn Xuyên theo học cùng một thư viện, một khi sự việc bại lộ, e rằng thậm chí còn thể thư viện.

Lúc đó sẽ mất tất cả.

Ngôn Xuyên thể nhập học.

Chỉ cần họ vẫn sống trong nhà cũ, thể luôn thấy . Cho đến khi trộn lẫn với đám đông.

Không ai , những năm gần đây viện trưởng thường xuyên than vãn rằng tinh thần của ông còn như .

Vân Mộng Hạ Vũ

Rõ ràng chỉ là một câu cảm thán tùy hứng, nhưng phủ nhận trực tiếp bao nhiêu nỗ lực của trong mấy chục năm qua.

Ngôn tú tài khẩy một tiếng. Hắn từng tinh thần.

Ban đêm, lão Trần thị chửi rủa om sòm, nhưng thôn dân Vương Gia thôn hối hả, sôi nổi việc.

"Nhị ca giúp đại ca ?" Ngôn Tú Tài khoác áo choàng, mỉm hỏi nhị ca.

Ngôn Lão Nhị đang nhà họ Ngôn thất thần, bỗng nhiên tỉnh mới : "Nương sẽ tức giận, thôi chọc giận cha và nương nữa. Hơn nữa, tay của bỏng vẫn lành."

Ngôn tú tài xuống cổ tay , mỉm .

" , nhà đại ca ngày càng sung túc, thịt hun treo đầy xà nhà, giờ còn ở nhà mới. Đợi khi lúa mới thu hoạch xong, cuộc sống của đại ca càng thêm sung túc. Ngược , chúng mới là nên lo lắng..." Ngôn tú tài thở dài.

"Mọi chuyện đều do , khiến chịu khổ."

"Tam cần , chúng một nhà, ngươi sống thì ắt hẳn sẽ giúp đỡ nhị ca mà, đúng ?"

Ngôn tú tài gật đầu: "Đó là điều đương nhiên. Đại ca quản, sẽ quản." Nghe , ánh mắt của Ngôn lão nhị càng ảm đạm thêm vài phần.

"Đại ca từ khi lấy Lâm thị, nhận nuôi Tuệ Tuệ, thì xa lánh chúng ."

"Họ mới là một nhà, đại ca bênh vực họ là điều dễ hiểu. Suy cho cùng, cũng thể đuổi Lâm thị và Tuệ Tuệ ." Ngôn Tú Tài lắc đầu lẩm bẩm .

Ngôn lão nhị mím môi, gì.

Loading...