Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:28
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngón tay của Ngôn Châu Châu vẫn chạm đến Tuệ Tuệ.
Ngay lập tức từ phía bóp lấy cổ tay.
Cả nàng Ngôn Hán Sinh nhấc bổng lên.
"Ai là con hoang? Ai cút ? Tuệ Tuệ là nữ nhi của , nàng ở căn nhà to nhất nhất, mặc quần áo nhất, cả nhà che chở. Dựa cái gì mà dọn ngoài?"
"Nàng là nhà Ngôn gia, nàng nên cút . Nàng chỉ là một con hoang, cha là ai."
"Nhanh chóng nhường nhà cho ông bà nội, nhường cho cha , nếu ông bà nội sẽ đánh c.h.ế.t các !" Ngôn Châu Châu tức giận đỏ cả mắt, tại Ngôn Tuệ Tuệ sống như .
Hai tháng nay, quần áo trong nhà ai giặt, việc nhà ai .
Tất cả đều nương giặt, thậm chí còn nàng việc nhà.
Trước đây đều là do Lâm thị !
"Các ngươi chỉ là kẻ phục vụ cho nhà , dựa mà ở nhà lớn thế ? Nàng là thứ nữ nhân danh phận, chỉ đáng để phục vụ chúng !"
Ngôn Hán tức giận đến run rẩy, hung hăng một cái hất đẩy nàng về bên cạnh lão Trần thị.
"Ta thật sự ngờ, trong lòng các là con như ? Các rốt cuộc coi là đại ca, là đại bá !" Lần , Ngôn Hán Sinh thực sự tức giận đến tận đáy lòng.
"Ngay cả hài tử cũng thể những lời như , những năm qua, quả thật là hồ đồ! Khiến cho Hoàn nương cùng chịu khổ suốt quãng thời gian dài như ."
Ngôn Hán Sinh hối hận , nên còn bất kỳ kỳ vọng nào đối với nhà cũ.
Tiểu Trần thị nịnh nọt : "Đại ca, đừng nha đầu bậy. Nàng chỉ là hài tử, hiểu chuyện gì ."
Lão gia tử mặt tối : "Đều là nhà, tính toán với hài tử gì." Nhớ đến câu để ông bà ở, mắt ông sáng lên.
" , đều là một nhà."
"Người vất vả việc là , săn kiếm tiền là , kiếm tiền mang về cho nhị lấy vợ, cho tam học. Người nuôi nấng hài tử lớn là Hoàn nương. Giặt giũ nấu nướng đều là do Hoàn nương. Người trồng lúa là Hoàn nương. Người nhận ba trăm lượng bạc là các ngươi."
"Trong nhà, ăn uống kham khổ nhất, ở chỗ tồi tệ nhất, cũng chính là Hoàn nương và hài tử của . Vậy đây là một nhà ?"
"Cống hiến cho gia đình mấy chục năm, mà giờ đây bất kỳ kẻ tiểu bối nào cũng dám vẻ hạch sách thê tử của , đây là một nhà ư?" Những lời , là điều một đứa trẻ sáu tuổi thể .
Chắc chắn là do lớn thường xuyên nhắc bên tai mới thể nhớ .
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cha, lòng đều là thịt. Nhi tử hiếu thảo với cha cả nửa đời, còn thiếu cha gì nữa."Ngôn Hán Sinh giọng dần dần bình tĩnh, thậm chí đáy mắt còn thêm vài phần lạnh nhạt.
Ngôn lão đầu mặt mày tối sầm .
Hắn dám tính toán đại phòng, vì đại nhi tử vẫn còn tình cảm với nhà cũ.
Đại nhi tử của ông ngu ngốc và hiếu thảo nhất, chỉ cần nắm bắt đại nhi tử, việc sẽ dễ dàng giải quyết.
giờ đây, trong mắt đại nhi tử còn tia hy vọng, còn lòng hiếu thảo, chỉ còn sự bình tĩnh đến lạ kỳ, thậm chí lấy một chút hận thù nào. Điều khiến ông cảm thấy lo lắng.
"Người nhà cũ thật quá đáng. Nhị tức phụ, tam tức phụ đều do nhà lão đại cưới về. Hồi đó, Ngôn tú tài chẳng lấy một xu tiền lộ phí, vẫn tiêu xài tiền của Tuệ Tuệ.
"Đây là coi thường lão đại tướng như kẻ ngu xuẩn mà sai khiến."
"Còn là thiên vị ? Nhị nhi tử miệng lưỡi lợi hại, nịnh . Tam nhi tử sách, đại nhi tử chất phác thật thà, đương nhiên chỉ bóc lột đại nhi tử mà thôi."
Hôm nay cướp khá nhiều kẹo mừng của Ngôn gia, đương nhiên vui vẻ lời .
"Đại ca, cha vốn nghĩ như ." Lão Tam mặc áo xanh, dáng vẻ thư sinh, lưng Ngôn lão gia tử.
Tuệ Tuệ nhếch mép.
Đương nhiên nghĩ như , bởi vì lợi là ngươi.
"Khi Hoàn nương nhà, ngươi còn khá trẻ. Quần áo của ngươi đều Hoàn nương giặt và Hoàn nương khâu từng mũi một. Những năm qua, thê tử của ngươi đối với Hoàn nương chút nào kính trọng ? Có coi nàng là chị trưởng tẩu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-46.html.]
"Lão nhị, tức phụ của ngươi là và Hoàn nương lụng kiếm tiền chuộc về cho ngươi, ngươi quản Trần thị tí nào ? Ngay cả Châu Châu cũng dám sỉ nhục Hoàn nương, kết quả thì ngươi cũng ."
Ngôn Hán Sinh hề ngu ngốc, chỉ là đôi co với gia đình.
Khi những tấm màn che đậy liên tục xé toạc, mới nhận sự tàn nhẫn đối với chính bản và gia đình.
Ngôn lão nhị mím môi: "Đại ca, ả nhiều sách, là một nữ nhân thô lỗ. Để bắt ả quỳ xuống xin ngươi, đại ca đừng trách cha ."
Nói xong, đá mạnh đầu gối của tiểu Trần thị.
Tiểu Trần thị ngã ập xuống đất, quỳ rạp nền nhà.
"Ngươi nên..." Tiểu Trần thị còn mắng chửi, nhưng ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt đỏ ngầu của nam nhân, bỗng chốc giật .
Mọi đều thở dài tiếc nuối.
Tuệ Tuệ chằm chằm cổ tay của nhị thúc: "Nhị thúc, tay ngươi thương ?"
Lâm thị nheo mắt , ánh mắt của mấy hài tử cũng lạnh lùng sang.
Ngày hôm đó, Vương Lại Tử cùng với trộm đột nhập nhà họ Ngôn. Ngôn Minh cắn đối phương một ngụm cánh tay, gần cổ tay.
Nhị thúc xoa xoa cổ tay, : "Tháng nước sôi phỏng, trời nóng thế nên chẳng dễ gì liền sẹo, giờ vẫn lành." Nói xong, liền kéo kéo tay áo, che cổ tay.
Trước mắt Ngôn Hán Sinh tối sầm , chằm chằm ruột của .
Hôm đó, trưởng thôn tập hợp thôn dân đến Hắc Phong Trại.
Yêu cầu mỗi nhà mỗi hộ cử một .
Bên nhà cũ, cha già yếu. Tam là sách, vai vác tay xách nổi, nhị đến cầu xin , hy vọng đại ca thể .
Hắn ở thôn để tuần tra.
Hắn đồng ý.
Cả đêm đó, nhà họ Ngôn hai đại nam nhân rời , chỉ còn một nhà đầy hài tử và nữ nhân.
"Ta ngươi Hắc Phong Trại, bảo ngươi lúc tuần tra giúp trông nom nhà cửa nhiều hơn. Đêm đó ngươi gì?" Giọng của Ngôn Hán Sinh như tẩm độc, thở cũng mang theo sự tức giận.
"Đại ca, ngày hôm đó trong nhà chuyện gì xảy ? Nương lên cơn sốt cao, mời đại phu cho ." Lão Nhị bỗng thẳng dậy, với vẻ mặt lo lắng.
Lâm thị : "Chẳng chuyện gì , đại ca của ngươi chỉ lo cho nhà thôi." Lâm thị liếc vết thương che đậy của , thể là bỏng, nhưng vị trí giống hệt như chỗ cắn mà lúc Ngôn Minh cắn.
Cả tháng nay, nàng cũng hiếm khi gặp nhị .
Dường như ít khi ngoài.
"Thôi , của ngươi là tội phạm. Nuôi thì chứ? Khi thành đạt, sẽ quên ngươi ?"
"Lão nương nhọc nhằn nuôi nấng ngươi khôn lớn, gì mà ngươi hỗn láo ?" Lão Trần thị gào , hối hận vì ã rước Lâm thị về nhà.
Nếu nàng, đại nhi tử ngoan ngoan hơn nhiều.
"Bà nội, bà nên ít thôi. Chốc nữa sấm sét ." Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, tủm tỉm lão Trần thị.
Lão Trần thị rùng , khẽ rụt cổ .
Nha đầu đúng là kỳ quặc, e rằng sẽ mang họa đến.
Cho đến nay, bà vẫn thể nào quên cảnh tượng sét đánh .
"Thứ mất mặt, ngày vui thế mà đến quậy phá, ăn no căng bụng. Ăn nổi thì về !" Lão thôn trưởng đặt chén xuống, Ngôn lão nhân với vẻ thất vọng.
Càng già càng lú lẫn!
Ông cũng sợ đám ngu ngốc , chọc giận Tiểu Tuệ Tuệ, sét đánh.
Khi c.h.ế.t , sẽ thể gặp tổ tiên trong từ đường.