Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:23
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nữ nhân thể dùng mưu trí, tỉ mỉ hơn nam nhân. Bảo vệ bản , bảo vệ hài tử, tin rằng các ngươi thể ."

Mọi lúc mới thôi gì nữa, nếu lũ Man di đến, lúc đó chúng sẽ vì ngươi là nữ nhân mà thương xót ngươi.

Ngược càng thê thảm càng sống bằng chết.

"Cả thôn tập võ, chúng phản đối. nếu chọn mười hai cung thủ, ba mươi hộ vệ, như sẽ ảnh hưởng đến việc cày cấy ruộng đất nhà ..." Hồ đồ tể xoa xoa tay, đôi mắt sáng rực.

Trưởng thôn hiểu ý chứ, liền : "Những chọn đội hộ vệ, mỗi tháng một lượng bạc, ba mươi cân lương thực. Thôn gì thì chia ..." Ông giữ năm trăm lượng bạc và ba nghìn cân lương thực từ những thứ lấy từ Hắc Phong Trại.

Khi trong thôn lương thực còn thiếu thốn, mỗi nhà mỗi hộ thể đóng phí bảo vệ thôn, như thể duy trì thứ.

Mắt của thôn dân lập tức sáng lên.

Trước đây, lương thực mười văn một cân, bây giờ sáu mươi văn một cân, một lượng cũng thể mua ít.

Hơn nữa còn ba mươi cân lương thực, ít nhất cũng đủ cho một gia đình ba ăn một tháng.

"Trưởng thôn, chúng cũng đăng ký."

" , chúng cũng đăng ký."

"Được , đợi đến mai chương trình cụ thể hẵng tiếp. Cung thủ tìm Ngôn Nhị Lang." Trưởng thôn vẫy tay, sắc mặt của Ngôn lão đầu.

Ông lão mấp máy môi, gì đó, nhưng Ngôn Lãng dân làng kéo một cách mật.

Rõ ràng, ông mới là ông nội ruột.

"Đều là một nhà, đều là một nhà cả mà." Ngôn lão gia tử lẩm bẩm.

Phó Tiêu Tiêu khinh thường khẽ một tiếng, ánh mắt theo bóng lưng của Ngôn Lãng, trong mắt hiện lên một tia .

Thiếu niên 13 tuổi, xạ thủ cừ khôi, cả nước Đại Việt cũng tìm thứ hai.

"Nhị ca của ngươi gặp ngươi, quả là may mắn." Nếu hôm nay do nha đầu hết sức tiến cử ca ca của , e rằng nhân tài như sẽ chôn vùi mất.

Ánh mắt của Tuệ Tuệ bỗng chốc trở nên ảm đạm một chút.

Trong nguyên tác, ca ca chôn vùi.

"Gặp nhị ca mới thực sự là may mắn của ."

"Những kẻ đó thật sự là Man di ?" Tuệ Tuệ ngẩng cao đầu về phía .

"Chắc chắn tám chín phần mười ." Phó Tiêu Tiêu nhàn nhạt .

Tiểu cô nương nhíu mày.

"Tiểu nha đầu nhăn mặt nhiều quá, coi chừng thành bà lão. Bản hung dữ, khó gả , còn khó hơn nữa." Phó Tiêu Tiêu liếc nàng, cảm thán .

"Ngươi mới ế! Dám dùng hôn phu tương lai của để nguyền rủa !" Tuệ Tuệ tức giận dậm chân.

Mặt nhỏ tức đến đỏ bừng bừng.

Khi Tuệ Tuệ về nhà, Ngôn Lãng lén lút chạy về từ bên ngoài. Vừa bước cửa, liền quanh quẩn trái đóng cửa lớn .

"Suỵt, cả thôn đều đang tìm đấy." Ngôn Nhị Lang mặt đỏ bừng bừng, nhưng đôi mắt sáng rỡ đến kinh .

Hắn từ đến nay hề rằng, hóa bản cũng thể cần đến như .

"Than ôi, thể chọn bừa. Vì trưởng thôn giao trọng trách, nhất định thành nhiệm vụ, để phụ lòng tin của ông và thôn dân."

Còn hai lượng bạc và ba mươi cân thóc.

Thiếu niên mười ba tuổi đang ở độ tuổi háo hức khẳng định bản , thể giúp đỡ gia đình, thể kiếm lương thực, vô cùng vui mừng.

Tuệ Tuệ thấy nhị ca vui vẻ, cũng mím môi lén lút .

Mọi trong thôn hành động nhanh chóng.

Trưởng thôn tuyển chọn ba mươi thanh niên trai tráng, ngày đêm rèn luyện thể lực và kỹ năng, đồng thời tổ chức tuần tra, bảo đảm an ninh trật tự, dần dần đưa nề nếp.

Trước đây, còn coi thường Ngôn Nhị Lang, nhưng thực sự năng khiếu b.ắ.n cung, và đó là một năng khiếu vô cùng xuất chúng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay cả Phó Tiêu Tiêu cay độc như , cũng khỏi kinh ngạc.

Thật là một mầm non !

Hắn chọn mười hai , lúc đầu vẫn còn phục, nhưng một hồi so tài, đều bực tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-44.html.]

Trong thôn bắt đầu xây dựng bức tường bao quanh, đó còn phủ đầy gai nhọn lấy từ trong rừng sâu, trải khắp cả mặt tường. Dưới chân tường còn đào một cái hố bẫy. Trong hố bẫy đặt bẫy thú, phủ đầy cỏ khô. Người dân trong thôn ai cũng ngầm hiểu bao giờ đến gần nơi .

Đến cuối tháng Bảy, Phó Tiêu Tiêu cũng rời khỏi thôn Vương Gia.

Ngày hôm , hàng chục binh sĩ khoác áo giáp bạc, lưỡi d.a.o to vắt bên hông, tiến đến thôn Vương Gia. Khi thấy bức tường thành cao ngất, họ im lặng hồi lâu.

Chủ nhân của họ, dù lưu lạc tha phương nhưng ngờ may mắn gặp một thôn xóm kỳ lạ như .

Phòng thủ ở đây còn cẩn mật hơn cả ở trấn!

Binh lính đến cung nghênh chủ nhân, tất cả thôn dân đều ngoài xem.

Ngôn Tuệ Tuệ vốn ít khi dựa dẫm ai, nhưng trong thời gian chung sống, cùng ăn cùng ngủ với Phó Tiêu Tiêu, nàng sớm xem Phó Tiêu Tiêu như bạn nhất của .

Lúc , bám chặt lấy đùi Phó Tiêu Tiêu, nước mắt giàn giụa, nàng nức nở: "Ngươi sẽ chứ?"

Đôi mắt to long lanh ngập tràn nước mắt, hai bàn tay bé xíu bám chặt lấy đùi Phó Tiêu Tiêu.

Lính tráng trợn tròn mắt, kinh ngạc cảnh tượng mắt.

Thật bất ngờ! Có thể đến gần bên chủ tử ?

Còn nữa! Vừa sụt sịt, lau nước mắt, lau lên đùi chủ tử!

Phó Tiêu Tiêu im lặng hồi lâu, vệt nước mũi lấp lánh vạt váy của .

"Quay về."

"Năm sẽ trở về thăm ngươi. Có lẽ, còn thể tranh thủ ở một thời gian." Phó Tiêu Tiêu ôm lấy nàng, khẽ .

Tình hình trong kinh thành , e rằng Vọng Sơn phủ một thời gian.

Vọng Sơn phủ ở vùng cực Tây Bắc, nơi nghèo khổ và hẻo lánh nhất.

"Thật ? Vậy thì chúng thề , ai đến sẽ là chó con?" Mắt của Tuệ Tuệ sáng lên, nước mũi thổi thành một bong bóng.

Phó Tiêu Tiêu...

Lén liếc mắt thuộc hạ phía , bọn thuộc hạ lập tức trời đất mũi chân.

Trời ơi, đây mà là chủ nhân ???

Ôm ấp tiểu nha đầu một cách dịu dàng, nụ của rạng rỡ như hai cân rượu trắng.

Phó Tiêu Tiêu khẽ ho một tiếng, tất cả thuộc hạ đều cúi đầu xuống một cách im lặng.

Mắt mở to chằm chằm chủ nhân của , móc ngón tay út với tiểu cô nương.

"Thề hứa, một trăm năm đổi ý. Nhất định đến tìm đấy..." Tuệ Tuệ nước mắt lã chã rơi, rụt , ngẩng đầu nàng.

"Được thôi." Phó Tiêu Tiêu khẽ một tiếng.

Quay , phát hiện vị Ngôn tú tài đang chằm chằm .

"Phó cô nương, thong thả..." Hắn cảm nhận ánh mắt của Phó Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng .

Phó Tiêu Tiêu thèm ngẩng đầu, cứ thế thẳng.

Khi Phó cô nương rời , thôn dân cũng bắt đầu bàn tán về phận của Phó cô nương. Thậm chí, còn suy đoán rằng Phó cô nương là nữ nhi của một gia đình quyền quý ở kinh đô, hoặc là một quận chúa nào đó.

Cuối tháng Tám, nhà của họ Ngôn chính thức thành.

Nhà của thôn dân Lâm thủy thôn cũng xây dựng bên ngoài rìa làng, nhưng vẫn trong bức tường bao.

"Không ngờ cả đời còn thể ở trong căn nhà như thế , Hoàn nương, thực sự ngờ... Ngôn Hán Sinh ở cửa lớn, xúc động rơi nước mắt.

Ngôi nhà mới của gia đình họ Ngôn rộng rãi vô cùng, thậm chí còn thêm vài gian phụ để chứa đồ đạc lặt vặt.

"Những năm qua, ngươi chịu nhiều khổ cực, Hoàn nương."

"Mọi chuyện đều qua tướng công, cuộc sống của chúng ngày càng hơn. Hôm nay dọn nhà mới, ngày mai gặt lúa mới, cuộc sống hy vọng ."

"Ta mua hai tràng pháo."

Ngôn Xuyên , còn tìm giấy đỏ câu đối mới, trông thật vui vẻ.

Trước đây hề để ý, hóa góc nhà còn mấy túi kẹo, nặng chừng bốn, năm cân. Còn gói thêm một bao lì xì nhỏ, mỗi bao bỏ một xu. Chờ lát nữa hàng xóm sang tân gia, sẽ tung .

Không ai dám vì sĩ diện mà lãng phí lương thực trong thời điểm .

Lương thực chính là mạng sống.

Loading...