Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-07-13 22:37:20
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trời ạ, Ngôn nhị lang so với..."
"Hắn còn lợi hại hơn cả cha ?"
"Mới tí tuổi ? Mới 13 tuổi thôi ?"
"Sao đây gì nhỉ?"
Trưởng thôn hớn hở định lên tiếng, bỗng thấy Tuệ Tuệ chỉ lên trời: "Nhị ca, ngươi nhắm mắt b.ắ.n hạ con chim ..."
Mọi ngẩng đầu lên, lập tức cau mày.
"Nha đầu Tuệ Tuệ, ngươi là đang khó ca ca của ngươi ? Con chim chúng chỉ thấy một chấm đen nhỏ thôi..."
"Còn bịt mắt nữa, con chim cánh mà." Ngay cả cung thủ b.ắ.n trăm phát trúng trăm cũng thể .
"Ta , ..." Tuệ Tuệ mím môi, rưng rưng nhị ca.
Ngôn Lãng liền đầu hàng: "Nhị ca thử xem, nhị ca sẽ thử xem, Tuệ Tuệ , nữa."
Mọi lập tức che mặt, xem cái bộ dạng giả vờ lóc của nàng kìa, mà tin ư???
Trưởng thôn ôm ngực, lùi một bước.
Trời đất! Vương Gia thôn còn nhân vật lợi hại như ?
Trưởng tử của ông cũng từng lính, mà ngay cả cung thủ cừ khôi nhất trong quân doanh cũng trình độ như .
Phó Tiêu Tiêu thẳng , hai tay khoanh n.g.ự.c từ lâu buông xuống, chằm chằm Ngôn Lãng.
Nhìn đôi mắt của , che khuất bởi một mảnh vải đen, nghiêng đầu, dường như đang lắng điều gì đó.
Phó Tiêu Tiêu nắm chặt tay, môi mím chặt, trong khoảnh khắc , vẻ kiều diễm âm thầm phai .
Thay đó là một sự trang nghiêm.
Ngôn Lãng bịt mắt, tưởng rằng sẽ khiến thất vọng.
khi thực sự bịt mắt, dường như cảm thấy chút khác biệt.
Mắt thấy, nhưng tai như trở nên vô cùng nhạy bén.
Hắn thấy tiếng chim hót, thấy tiếng thì thầm xung quanh, thấy tiếng gió thoảng qua lá cây...
Dần dần, càng càng xa.
Hắn như thấy tiếng chim vỗ cánh.
Hắn giương cung.
Bắn một mũi tên đầy phóng khoáng. Lúc , dường như Ngôn Lãng tìm thấy con đường thuộc về .
Hắn rằng bản ở thời điểm trở nên vô cùng cao lớn, giống như đang tỏa sáng giữa đám đông .
"Phành phạch..." Chim nhỏ vỗ cánh thong thả hạ xuống.
Giữa đám đông, lấy một tiếng động.
Ngôn Lãng kéo tấm vải đen che mặt , nheo mắt , thích nghi với ánh sáng mạnh.
Nhìn thấy chú chim con thõng cánh rơi xuống, bỗng nhiên mỉm .
"Ta sợ b.ắ.n c.h.ế.t nó, ngươi sẽ xót. Nên chỉ b.ắ.n thương cánh thôi, , về nhà nhị ca nuôi cho ngươi."
Mọi đều im lặng.
Ngươi trở thành cung thủ cừ khôi kìa!
Hiện tại trọng tâm là vấn đề của ngươi nuôi chim ?
Trưởng thôn há miệng vì kinh ngạc, một hồi lâu gì.
"Này..." Thôn chúng thực sự sẽ chôn vùi chứ?
Gọi một cung thủ giỏi như đến dạy một nhóm tân binh, thật quá...
Quá phung phí của trời chứ còn gì???
Vân Mộng Hạ Vũ
Trưởng thôn cũng sững sờ.
" Nhị Lang, cha của ngươi ngươi khả năng ? Ngươi luyện từ khi nào?" Các lão nhân trong thôn kinh ngạc đến mức nên lời.
"Cha của ngươi, còn nhớ hồi đó luyện tập chuyên môn hai năm cơ mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-43.html.]
"Để hái quả cho mà luyện đấy."
"Cha ? Cha . Ông nội chắc chứ? Lúc còn bảo thi võ cử, ông nội bảo trời sinh là để cày cuốc ruộng..." Ngôn Nhị Lang ông nội.
Ngôn lão gia tử mặt đỏ bừng bừng: "Ông nội... ông nội tưởng ngươi đùa thôi."
Ngôn lão gia tử mặt run rẩy.
Hai năm , Ngôn Lãng đến tìm ông.
Hắn rằng đến thị trấn để học võ, cảm thấy chút năng khiếu học võ.
Lúc đó ông gì?
Ông : Tam thúc ủa ngươi là sách, cả nhà đều trông cậy tam thúc để hưởng vinh hoa phú quý. Ngươi tài cán gì ? Ngươi chỉ là con cháu nhà nông, cả đời chỉ cày cuốc kiếm ăn, học hành gì cho phí? Cứ lo cho tam thúc chu đáo là . Đừng ảo tưởng viển vông, đừng mơ mộng hão huyền.
Những lời , năm xưa cũng với đại ca.
Đại ca vốn dĩ học, thậm chí phu tử trong thôn còn miễn phí dạy cả mấy năm, còn đích đến nhà thuyết phục ông nội cho đại ca học.
Đều ông nội từ chối.
Từ đó, bao giờ nhắc nữa.
Đại phòng chỉ cày cuốc kiếm ăn đất.
Ngôn lão gia tử chỉ cảm thấy lúc ánh mắt của tất cả như những cái tát vang dội đánh mặt ông. Đánh cho ông hoa mắt chóng mặt.
Ngôn tú tài nhẹ nhàng đỡ lấy Ngôn lão nhân.
"Nhị Lang đừng trách ông nội, ông nội gánh vác nặng, ông cũng vì gia đình mà thôi." Ngôn tú tài chuyện nhẹ nhàng, ôn hòa, ngày thường đóng cửa trong nhà, ít khi ngoài. vì là tú tài duy nhất trong Vương Gia thôn, nên ngày thường đều tôn trọng .
Ngôn Lãng khẽ một tiếng.
" , nếu thi võ, Tam thúc sẽ tiền thi cử nhân." Dù , Tam thúc cũng là do cha nuôi dưỡng.
Nếu bản thể thành đạt, cha bỏ mặc nhi tử, giúp đỡ thành đạt?
Đại ca cũng , một khi nhập học, cha nhất định sẽ từ bỏ Tam thúc, chuyển sang giúp đỡ nhi tử của .
Nơi nào là gánh nặng, là cả nhà họ Ngôn đều trông cậy đại phòng gánh vác, chịu khó việc.
Cha đều là những trung thực, chăm chỉ, trong nhà hễ khi nào cần lao động, đều là đại phòng. Bao nhiêu năm nay, đại phòng vì nhà họ Ngôn mà gánh vác, chịu khó việc, kiếm tiền đều để chu cấp cho nhà họ Ngôn.
Sau đó, Tuệ Tuệ đến nhà họ Ngôn. Ông nội hài lòng với việc đại phòng cưng chiều Tuệ Tuệ, chịu cống hiến bản cho nhà họ Ngôn, đây cũng là lý do khiến ông nội ghét Tuệ Tuệ.
Có Tuệ Tuệ, họ học cách giấu giếm tiền bạc, mua quần áo và đồ ăn vặt cho Tuệ Tuệ.
Có Tuệ Tuệ, họ học cách cãi lời.
Có Tuệ Tuệ, họ bắt đầu chống đối ông nội, vì , ông nội ghét đại phòng.
Nếu đại ca đỗ đạt công danh, thì cả nhà họ Ngôn sẽ còn ai hy sinh cho.
Nếu bản thi võ cử, thì sẽ tranh giành tài nguyên của Tam thúc, sẽ càng thêm thể kiểm soát đại phòng. Ông nội thể cho phép tất cả những chuyện xảy ?
Thiên vị vốn dĩ lý do gì cả.
Nghe những lời , Ngôn tú tài cau mày một chút.
"Mọi đều là một nhà, tam thúc thi đỗ, cũng khác gì đại phòng. Cha vốn dĩ công bằng." Ngôn tú tài .
Ngôn Lang , gì.
Khi cả gia đình dồn sức nâng đỡ một ngươi, đương nhiên ngươi sẽ cảm thấy công bằng.
"Nhị Lang , giỏi quá! Không ngờ ngươi còn tài năng ! Tiểu tử , Nhị Lang giỏi giang của Vương Gia thôn chúng ! Gia đình họ Ngôn là ngoại tộc, hai mươi năm chạy nạn đến Vương Gia thôn, lão gia tử luôn cảm thấy hòa nhập .
Nhìn thấy đại phòng hòa nhập thôn, trong lòng đau đớn đến mức suýt nôn máu.
"Trưởng thôn dặn dò ngươi một việc, ngươi hãy chọn mười hai trong thôn, theo ngươi học b.ắ.n cung. Sau ngươi sẽ là đội trưởng, ngươi chọn lựa cẩn thận."
"Ta sẽ chọn thêm ba mươi tuần tra mặt đất, chia thành hai nhóm mười lăm , phiên cả ngày lẫn đêm."
"Tất cả trong thôn từ mười lăm tuổi trở lên đều dành một canh giờ mỗi ngày để học võ thuật cơ bản. Học cách tự bảo vệ và bảo vệ thôn dân!"
Vừa dứt lời thôn trưởng, liền xôn xao bàn tán.
"Thôn trưởng, nam từ mười lăm tuổi trở lên mỗi ngày học một canh giờ, nữ học ?", thím Lưu hỏi.
"Học, đối với nữ nhân còn nguy hiểm hơn nam nhân. Hãy nghĩ đến Lâm Thủy thôn, các vị còn học ?" Lão thôn trưởng .
Mọi bỗng chốc im lặng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ở Lâm Thủy thôn, da thịt ai nấy cũng rùng . sởn tóc gáy