Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:53:08
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mỗi tầng đều canh gác, tại cửa tầng mười tám trống trải?" Tuệ Tuệ chút ngạc nhiên.
Bên ngoài tầng mười tám yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Thậm chí cả kết giới cũng .
Đi thẳng tầng mười tám mà gặp bất kỳ trở ngại nào.
Bên trong tầng mười tám trống rỗng, hét lớn một tiếng thậm chí còn tiếng vang.
"Tầng mười tám ai ở." Tần Quảng Vương âm thầm nàng một cái.
"Đó là hiện tượng mà, chứng tỏ kẻ hung ác đến cùng. Sao ngươi vẫn bộ dáng như ?" Tuệ Tuệ về phía Tần Quảng Vương.
Tần Quảng Vương mặt vô biểu tình : "Từng đông đúc, vài trăm năm , từ khi nhốt một đại ma đầu tầng thứ mười tám, ai dám ở đây nữa."
"Tầng thứ nhất thích láo, nàng bắt tầng thứ nhất ngừng kể chuyện cho , phép dừng. Mười tám tầng địa ngục, cũng thủ đoạn bằng nàng".
"Tầng thứ hai địa ngục tiễn đao mỗi ngày nàng đều lôi đám yêu râu xanh hành hạ, thôi, nữa."
"Dù , mười bảy tầng đó, nàng dùng một kiếm đ.â.m thủng tầng thứ mười tám, kéo cả mười bảy tầng đó đến đây. Nàng giam giữ ở đây bao lâu thì những tà ám đó chịu tội bấy lâu."
"Vì , khi nàng , tầng thứ mười tám , ai dám ở nữa."
"Bất kể ai nhốt đó, suốt ngày chỉ lóc om sòm đòi đổi chỗ." Tần Quảng Vương nhếch mép,"vì thế mà tầng mười bảy chật kín còn chỗ đặt chân."
Tuệ Tuệ há hốc mồm kinh ngạc.
"Ôi, nàng quả là lợi hại."
"Chính là dùng một nhát kiếm c.h.é.m nứt cả Quỷ Môn Quan ? Máu của nàng văng xuống địa ngục, còn nở hoa Bỉ Ngạn."
"Một như , các ngươi thế nào mà giam giữ ở tầng thứ mười tám?"
Phong Đô Đại Đế cụp mắt xuống, thấp giọng : "Dốc hết sức mạnh của ba cõi cũng chắc thể chống nàng, thể giam giữ ?"
"Nàng tự nguyện đó."
"Vậy rốt cuộc nàng xông Địa phủ để gì?" Tuệ Tuệ hỏi xong câu , Tần Quảng Vương và Phong Đô Đại Đế đều im lặng.
"Chẳng lẽ còn bí mật gì ? Còn bí mật gì mà thể ?" Tuệ Tuệ mím môi, nhưng Phong Đô Đại Đế dù thế nào cũng chịu cho nàng .
Làm thể cho nàng , khi nàng luân hồi đến thứ bảy, động tình ?
Phong Đô Đại Đế tuyệt vọng nhắm mắt , kiếp đó, nghĩ đến nữa.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y , chỉ mong thể bình an vượt qua.
Đời đời kiếp kiếp dây dưa, cuối cùng cũng nàng trong mắt, ghi nhớ trong lòng.
Tuệ Tuệ lắc đầu, cũng quá nhiều tò mò, đành thôi.
Vừa lên, qua mười bảy tầng .
Tầng mười bảy vốn dĩ ồn ào náo nhiệt, thấy bóng dáng của nàng, bỗng chốc im bặt.
Sôi nổi lên: "Hoan nghênh cô nương đến, hoan nghênh đền..." Từng con vẫy vẫy khăn tay nhỏ, ngoan ngoãn đến mức thể tin .
Hầu như mỗi tầng, đều ngoan ngoãn canh ở cửa, mặt nở nụ .
"Mười tám tầng khí thật . Người mà nổi loạn? Ở mà ngang ngược hung hãn? Nhìn xem, thật lễ phép bao."
"Đổi mới phong cách, phát huy chính khí, tin rằng chúng sẽ cải thiện hơn."
"Chúng là những kẻ nối nghiệp Địa phủ, nỗ lực mang đến diện mạo mới cho Địa phủ."
Những tên ác quỷ hung hãn và tàn bạo đây, từng tên từng tên thẳng tắp, và theo lời nàng, hô vang những khẩu hiệu mới mẻ.
Nỗi sợ hãi hằn sâu trong tâm khảm, thể xua tan.
Tuệ Tuệ tràn ngập cảm xúc, trong khi Tần Quảng Vương đang mỉm ở phía .
Lễ phép?
Có chính khí?
Lão Tử nếu thấy hai cái đùi của chúng run lẩy bẩy, răng hàm răng cửa va kêu lạch cạch vì sợ hãi, thì suýt nữa tin lời xỏ lá của ngươi .
Tất cả tà ma đều ngẩng cao đầu, mong ngóng nàng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-298.html.]
Đi , mau .
Đừng bao giờ nữa.
Trong lòng đang suy tính, khi nàng , nên tiếp tục hợp tác với Hỗn Độn của Đọa Thần giới để phá vỡ Địa Phủ .
Dù , đây là cơ hội gần nhất với tự do hàng vạn năm.
Khí trời tự do, gió tự do, Tam Giới tự do, chúng tự do...
Lòng đang hò reo vì tự do.
Bỗng tiếng tiểu cô nương đến cửa, đột nhiên dừng bước chân, Chúng nó với vẻ mặt chân thành.
"Một gặp gỡ, coi như là bạn bè."
"Nếu một mai các ngươi thể tự do, thoát khỏi mười tám tầng địa ngục, Tuệ Tuệ nhất định sẽ đến đón gió tẩy trần cho các ngươi."
"Lúc nãy Tuệ Tuệ đánh dấu các ngươi, khi nào các ngươi ngoài, Tuệ Tuệ nhất định sẽ là đầu tiên chúc mừng."
"Tuệ Tuệ đang ở ngoài đợi các ngươi đấy." Tuệ Tuệ , vẫy vẫy chiếc khăn tay nhỏ.
Nhìn chằm chằm lũ yêu ma đó, ánh sáng trong mắt chúng nó đột nhiên trở nên ảm đạm, chằm chằm chúng như khúc gỗ.
"Chúng nó đều ngớ ngẩn vì vui mừng ư?" Tuệ Tuệ che miệng trộm.
Phong Đô Đại Đế: Lúc , thương xót cho chúng nó.
Rốt cuộc, cũng khi nào nàng đánh dấu chúng.
Đến khi nàng bước khỏi địa ngục mười tám tầng, lũ yêu ma phía òa lên .
"Đời cứ để c.h.ế.t xuống Địa ngục Mười Tám tầng ..."
"Đáng sợ quá, nàng thế mà đánh dấu chúng , nàng đang đe dọa chúng ?" Cải gì chúc mừng, cái gì đón gió, nhất định đều là đe dọa.
"Có nàng ở bên ngoài, thà c.h.ế.t còn hơn."
"Hỗn Độn cái thứ quỷ quái , tự do cái gì, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lượn, hừ, ai cũng đừng hòng bắt ông đây bước khỏi cửa một bước nào!! Ai cũng đừng hòng!! Ai mà khiến ông đây ngoài, nhất định là hại ông đây!!"
"Chết cũng ! Vị tự do gì chứ, đó là mùi vị của cái chết!"
Mười tám tầng địa ngục gào điên cuồng.
Tuệ Tuệ bước khỏi mười tám tầng, cảm nhận sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, khỏi che tai .
Tuệ Tuệ thở dài: "Aiz, những âm hồn bình thường vẫn giác ngộ như ở mười tám tầng. Khi nãy lúc ngoài, thấy chúng xúc động đến mức bật ."
Tần Quảng Vương chai lì.
Khoảnh khắc đó, thấy sự tuyệt vọng trong mắt lũ tà ám ngoan cố .
" là giác ngộ đấy chứ." Tần Quảng Vương bước ngoài thấy sứ thần của Thần giới đến.
Phán quan nhíu mày, trán lấm tấm mồ hôi: "Vừa báo cáo cho Thần giới về tình hình bạo loạn. Bạo loạn tiến triển đến ? Bao nhiêu tầng kết giới phá vỡ? Có ai thương ? Cần tìm y sư Thiên giới ? Có cần thông báo cho Thiên đế ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tần Quảng Vương vẫy tay: "Kết giới ư? Ước chừng mỗi tầng đều chồng lên ít nhất mười lớp. E rằng cho dù Thiên đế đến cũng thể phá vỡ ."
"Bị thương ? Đám tà ám lẽ cần tư vấn tâm lý, thấy chúng ý định tự sát."
"Đã đến mức tự ti và nghi ngờ cuộc sống . Chắc là... cần báo cáo Thiên nhỉ?" Lời của Tần Quảng Vương khiến Phán Quan ngỡ ngàng.
"Hả?"
"Hãy để của Thần giới về ." Tần Quảng Vương Tuệ Tuệ va chạm với của Thần giới.
Phán Quan vẫn từ bỏ, tự xuống tầng mười tám để xem, ôi chao...
Khi , khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Còn thủ phạm thì hai tay chắp lưng, vẻ mặt vô tội.
Thần thú của Địa phủ là Đế Thính, lúc cũng ngoan ngoãn chân nàng, chờ cô lên.
Tần Quảng Vương chua xót trong lòng: "Ta mời nó tiếng lòng mà nó còn chịu, giờ đây thú cưỡi cho ."
Phong Đô Đại Đế thèm : "Ngươi thêm hai câu nữa, nàng chừng khiến ngươi thú cưỡi ngay."
Tần Quảng Vương: Đã phiền.