Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:53:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nó mềm mại và mát lạnh khi cầm trong tay, thể nặn thành bất kỳ hình dạng nào mong .

Khối cầu sáng như thể mối liên hệ tâm linh với nàng, Tuệ Tuệ nhẹ nhàng bóp nó, cảm thấy một cảm giác quen thuộc như lâu gặp.

Rất nhanh, nàng nặn đôi lông mày và đôi mắt kiêu hãnh của thiếu niên, từng sợi tóc cũng nặn một cách tỉ mỉ.

Mà lúc tại Thần bỏ chi thành.

Tô Tô ôm bài vị của Ngôn Lãng, theo quan tài của Ngôn Lãng.

A Nguyệt đỡ Lâm thị, Lâm thị thành tiếng, gần như kiệt sức, giọng khàn khàn, chỉ trong một đêm già tuổi.

Ngôn Hán Sinh cũng thể phát bất kỳ âm thanh nào, hai mắt vô hồn, chỉ ngây ngốc, rơi nước mắt tiếng động.

Tất cả trong nhà họ Ngôn đều mặc đồ tang, theo quan tài.

Hôm nay là ngày chôn cất Ngôn Lãng.

Bên trong Thần bỏ chi thành, tất cả bá tánh tự giác mặc áo trắng, quỳ hai bên đường, mặc cho tuyết rơi dữ dội ướt y phục.

Mọi bi thương la lớn: "Ngôn tướng quân, một đường . )"

"Tạm biệt, Tướng quân! Chúc ngài một đường !". Mọi bi thương lóc, cả thành phủ đầy màu trắng tuyết, đây là thể bá tánh thành tiễn đưa Ngôn tướng quân về cõi vĩnh hằng.

Tô Tô như rút hết sinh khí, thất hồn lạc phách quan tài, ôm chặt bài vị, lảo đảo bước về phía .

Ngã bao nhiêu , bao nhiêu , nhưng bài vị trong lòng bao giờ rơi xuống đất.

"Mọi xem, trời là gì ?"

Ngôn Minh từ từ mở đôi mắt sưng đỏ, chỉ tay lên trời và lớn tiếng hỏi.

Lúc , trời đất rung động, bầu trời Thần bỏ chi thành, sấm chớp vang dội, tuyết rơi lả tả.

Trên bầu trời xuất hiện những mảng sáng rực rỡ với nhiều màu sắc.

Ánh sáng từng mảng từ chiến trường bốc lên, lơ lửng bay lên bầu trời.

Những ánh sáng là nơi m.á.u thịt của Ngôn Lãng bỏ .

Chỉ thấy vô ánh sáng hội tụ bầu trời, đều ngỡ ngàng bởi cảnh tượng .

Lúc trong địa phủ.

Tuệ Tuệ vội vã nặn cánh tay cho Ngôn Lãng, nặn hình, nặn đầu, nặn chân.

Nàng càng lúc càng thành thạo, từng li từng tí đều khớp với Ngôn Lãng.

Mỗi nàng ráp đặt một chút, linh khí trời đất liền theo đó mà đổi, như thể linh khí đều theo tay nàng biến thành hiện thực.

Phong Đô Đại Đế khẽ nhắm mắt , quả nhiên, chỉ nàng mới thể .

Lúc , bầu trời xuất hiện vô luồng hào quang thần thánh.

Từ trong Thần giới bay một cặp phượng hoàng hướng về nơi đây, tiếng reo hò của , chúng nhẹ nhàng gọi gió.

Như thể đang chào đón một điều gì đó.

Mà khi động tác của Tuệ Tuệ gần kết thúc, nàng nặn xong cái cuối cùng, bộ bức tượng nhỏ trực tiếp biến thành một luồng ánh sáng vọt lên trời.

"Là Ngôn tướng quân!!" Mọi trong Thần bỏ chi thành la lớn, chỉ ánh sáng màu vàng lơ lửng giữa trung.

Chỉ thấy ánh sáng đó bay thẳng tắp về phía dàn tế ở trung tâm Thần bỏ chi thành.

"Là Thần Thành!"

"Ngôn tướng quân hóa thành Thần Thành để bảo vệ chúng !" Mọi kinh ngạc mở to mắt.

Thần bỏ chi thành.

Không chỉ các quốc gia khác vứt bỏ, mà còn là nơi lưu đày thần linh ruồng bỏ.

Nơi đây thường xuyên tà ma hoành hành, yêu quái biến hình, nhưng Thần giới bao giờ giáng xuống nơi đây.

Theo lời đồn đại trong dân gian, nơi đây là nơi chịu hình phạt của trời.

Bên trong thành xây dựng một ngôi đền thờ thần linh vô cùng to lớn, nhưng bao giờ thần linh hiện , cũng bao giờ che chở cho nơi đây.

Trăm năm trôi qua, trong đền thờ thần linh ăn xin, từ lâu trở thành nơi ở tạm thời của họ.

Bên trong đền lụp xụp, tan hoang, khắp nơi đều là rơm, nơi đây hôi thối nồng nặc.

Bên trong miếu thờ các vị thần, do bào mòn bởi thời gian, trở nên hư hỏng rách nát.

kể từ khi tia sáng miếu.

Mọi tấp nập kéo đến miếu thần, chỉ thấy tượng thần phủ đầy bụi bặm, ngờ biến thành hình dạng của Ngôn Lãng.

Ngôn Lãng tay cầm cung thần, xa về phía chân trời, ánh mắt sáng quắc, toát lên khí thế sát phạt và ý chí chiến đấu.

Trên tượng tỏa một vầng hào quang mỏng manh, rõ ràng là tượng đắp bằng bùn đất, nhưng khiến dám thẳng.

Toàn phảng phất toát lên vẻ uy nghiêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-295.html.]

"Thật sự là Ngôn tướng quân, là Ngôn tướng quân thật !!" Mọi kinh ngạc hô lên.

Tô Tô mặc một bộ đồ trắng, ôm bài vị của Ngôn Lãng run rẩy, Lâm thị lảo đảo chạy đến "Tô Tô, chúng xem . Tô Tô...".

Lúc , nàng gần như lôi Tô Tô về phía miếu thần.

Quan tài rẽ ngang, hướng về miếu thần.

Ngôn Xuyên mím môi, A Nguyệt: "Tuệ Tuệ vẫn về ?" Ngôn Xuyên trầm giọng hỏi.

Tuệ Tuệ biến mất ba ngày nay, những ngày qua Ngôn Xuyên bận rộn đến mức chân chạm đất.

Họ khắp nơi tìm kiếm Tuệ Tuệ nhưng thấy dấu vết.

"Đi nhì nhị ." A Nguyệt cũng dám nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo .

Vừa bước cửa, thấy tiếng của Tô Tô.

"Lãng ca, Lãng ca..." Tô Tô quỳ chân , ngây ngốc tượng của .

"Thật sự là Lãng ca nhi, là tượng của Lãng ca nhi... Tượng của Lãng ca nhi bỗng nhiên xuất hiện ở miếu thần?" Lâm thị che miệng, thể tin mà hỏi.

"Các ngươi kìa, những đám mây trời sắp tan ..."

"Thần bỏ chi thành quanh năm tuyết rơi dày đặc, suốt năm đóng băng vạn dặm, quanh năm thấy ánh mặt trời. bây giờ..."

"Mọi hãy mau ngẩng đầu lên kìa!" Một đứa nhỏ ăn xin đột nhiên gào lên và chỉ tay về phía bầu trời.

Thần bỏ chi thành tuyết rơi quanh năm, vì trở thành nơi lưu đày cho những kẻ phạm tội.

Trên đường lưu đày, chín mười mạng, nhưng những thực sự thể sống sót ở Thần bỏ chi thành càng ít hơn.

Mây đen từng lớp từng lớp đè nặng lên thành trì, giờ đây từ đỉnh miếu bắt đầu tan dần.

Dần dần lộ ánh nắng rực rỡ vốn .

"Tuyết nhỏ ..."

"Bão tuyết nhỏ ."

"Trời ơi, Thần bỏ chi thành của chúng thần linh che chở ! Là Ngôn tướng quân, là Thần Thành, Ngôn tướng quân Thần bỏ chi thành, trở thành Thần Thành của chúng !" Mọi phát cuồng, tất cả đều phát cuồng.

Họ như phát điên chạy ngoài, thậm chí cả giày cũng văng .

Họ giơ tay đón những bông tuyết, quan sát kích thước của những bông tuyết.

"Thực sự đang nhỏ , đang thu nhỏ nhanh chóng." Tuyết đang giảm nhanh chóng.

Mùa đông năm , tuyết rơi dày đặc ở Thần bỏ chi thành, suýt lấp kín cổng thành, phong tỏa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi mùa đông, đó là thời điểm khó khăn nhất, gian khổ nhất đối với họ.

Năm nay ba nước tấn công, vốn tưởng rằng trốn thoát khỏi cuộc tấn công nhưng cũng thể trốn thoát khỏi trận bão tuyết ăn thịt .

ngờ rằng...

"Tuyết sắp ngừng ... Tuyết sắp ngừng ..." Ngay cả mùa hè, tuyết ở đây cũng tan chảy. Họ thậm chí bao giờ thấy mặt đất tuyết.

Không ai chuyện gì xảy ở đây.

Môi của Lâm thị run rẩy, những đám mây tan nhanh chóng, lộ ánh mặt trời chói chang và ấm áp.

"Tuyết ngừng rơi..." Mọi đều ngây .

"Ta lưu đày đến đây hai mươi sáu năm, đây là đầu tiên... thấy tuyết ngừng rơi."

"Ta lưu đày sáu mươi năm , sáu mươi năm !! Ta bao giờ nghĩ rằng, trong đời còn thể thấy một ngày tuyết ngừng rơi." Một lão nhân chống gậy bước khỏi cửa, nức nở .

"Từ nhỏ sống ở đây, tổ tiên đời đời kiếp kiếp đều ở đây, tuyết ở đây bao giờ ngừng rơi." Một đứa nhỏ lớn tiếng lẩm bẩm. Đa phần trong thành đều c.h.ế.t vì tuổi già, mà hầu hết đều c.h.ế.t cóng.

Mùa đông đối với già là vô cùng khó khăn.

Huống chi là ở Thần bỏ chi thành.

"Là Lãng nhi về , là Lãng nhi của . Lâm thị nức nở, Tiểu Tinh Thần ba bốn tuổi đỡ lấy , vẻ mặt đầy lo lắng.

Tô Tô càng ngây ngốc trong miếu ngoài.

Mọi đều cửa, nhà.

Họ thấy ánh mặt trời xa vắng.

Họ khao khát Thần bỏ chi thành một ngày nào đó thể tan chảy tuyết mùa đông.

Mọi đều vui mừng đến rơi nước mắt.

lúc , Tuệ Tuệ bàn tay nhỏ trống rỗng: "Nhị ca của ? Nhị ca của biến mất? Rõ ràng là lúc nãy nặn thành hình ."

Phong Đô Đại Đế thở dài: "Hắn cảm nhận khó lửa nhân gian, trở thành một vị thần linh."

Đây là vị thần đầu tiên tạo hàng vạn năm.

Vẫn như năm đó khi tạo thành.

Loading...