Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:52:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ lau nước mắt hỏi: "Hoa bỉ ngạn là gì? Địa phủ ánh nắng mặt trời, linh khí, hoa thể nở ?"

Nàng lưng Phong Đô Đại Đế, Phán Quan thấy nàng.

Phán Quan thấy Phong Đô Đại Đế thì vô cùng ngạc nhiên: "Đại Đế, hôm nay là ngày ? Ngài ngủ say nhiều năm, hôm nay xuất quan ?"

Tuệ Tuệ nghi ngờ trong chốc lát: Ngủ say nhiều năm?

Không thể nào! Lần nàng hóa hình cũng cách đây lâu, lúc còn gặp ở bữa tiệc bàn đào nữa mà.

"Trước đây địa phủ hề hoa, bất kỳ loại hoa cỏ nào ở địa phủ đều sẽ bóng tối xói mòn. Ngay cả hoa Thần giới cũng ngoại lệ."

" vài trăm năm đây, sát nhập Thần giới, m.á.u của nàng văng xuống địa phủ, địa phủ liền nở rộ những đoá hoa bỉ ngạn."

"Hoa nở thấy lá, thấy hoa, kiếp sang kiếp khác, hoa lá bao giờ gặp ."

"Loài hoa mọc lá thì mọc hoa, mọc hoa thì mọc lá."

"Rõ ràng mới nhú mầm, ít nhất cũng trăm năm mới nở hoa. Vậy mà chỉ chốc lát, hoa nở rộ . Thật kỳ lạ..." Phán Quan đầy vẻ tò mò.

Tuệ Tuệ từ lưng Phong Đô Đại Đế bước , đôi mắt còn ửng đỏ hỏi: "Thật thú vị ?"

Phán Quan thấy nàng, khoé miệng cong lên bỗng chốc biến thành vẻ kinh ngạc.

Sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

Mạnh mẽ lùi một bước, bịch một cái trực tiếp ngã xuống đất một cách thê thảm.

Phán Quan lắp bắp đất, cạch một tiếng, cây bút Phán Quan rơi xuống đất.

Tuệ Tuệ tò mò bước lên nhặt cây bút, Phán Quan lo lắng đến mức tim đập thình thịch.

"Nghe bút phán quan thể phán xét tất cả sinh linh trong cõi phàm, bao giờ thấy nó."

Phán Quan khẩy gì, nhưng ánh mắt dán chặt nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rồi đầu Phong Đô Đại Đế, Tần Quảng Vương.

Môi run rẩy thể tả .

"Cây bút phán quan của ngươi vẻ như từ tóc nhỉ." Tuệ Tuệ lẩm bẩm một tiếng, trả bút cho Phán Quan.

Phán Quan thấy " từ tóc", mí mắt giật giật.

"Haha, thể chứ. Bút phán quan còn gọi là bút công đức, cây bút ghi chép cuộc đời con , dù nhổ hết tóc Thiên đế cũng cây bút ."

Thiên đế cai quản ba cõi thần, , ma, tóc của còn , ai thể chứ?

Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc cũng thấy đúng.

Phán Quan gần như run rẩy nhận lấy cây bút, đó nhét lòng n.g.ự.c lấy nữa.

Sắc mặt của Tuệ Tuệ ủ rũ nhưng nàng cứng đầu, rời khỏi địa phủ.

"Hay là chúng xem hoa bỉ ngạn ? Phán Quan thấy nàng buồn, liền cố gắng chuyển hướng cảm xúc của nàng.

Vừa dứt lời, Phán Quan liền hận thể tát mặt một cái. Đồ mồm mép!

Tuệ Tuệ gì liền theo. Phong Đô Đại Đế khẽ thở dài, cũng theo nàng.

Hoa bỉ ngạn nở bên bờ sông Vong Xuyên, lúc mới đến chỉ vài chiếc lá mấy nổi bật, giờ đây hai bên bờ đều là những bông hoa đỏ rực.

Không thấy một chút lá xanh nào.

Đỏ như lửa, đỏ như máu.

Tất cả âm hồn đều tiến đến bờ sông, chúng cố gắng hái một bông hoa, nhưng hái một bông hoa bỉ ngạn.

Hoa bỉ ngạn lập tức biến mất mắt bọn họ.

"Thật là linh lực thuần túy, hoa bỉ ngạn hóa là do linh lực tạo thành." Một âm hồn kinh ngạc thốt lên.

Ngay lập tức, âm hồn hái hoa bỉ ngạn, bỗng "bùm" một cái, tan .

Linh khí mạnh mẽ thuần khiết, vặn chế ngự âm hồn.

Tất cả ân hồn bỗng chốc tản , dám vây quanh nữa.

Cả dãi hoa bỉ ngạn đang phát triển mạnh mẽ, từ lâu trở thành cảnh nhất địa phủ.

"Ngươi m.á.u của rơi xuống địa phủ, nên nở hoa bỉ ngạn vĩnh cửu, hoa nở lá mọc bao giờ tàn. Người đó, là ai ?" Tuệ Tuệ hít hít mũi, chút tò mò.

"Địa phủ là nơi âm khí ngút trời, tất cả thực vật đều thể sinh trưởng. Làm thế nào mà thể ? Có thể để nàng cứu nhị ca của ?" Mắt của Tuệ Tuệ bùng lên một tia hy vọng.

"Hả? Vậy... ." Phán Quan nàng một cái, lập tức lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-294.html.]

"Ngài thấy vết kiếm cổng địa phủ ? Đó là một sát tinh. Không nên chọc ." Nhắc đến chuyện đó, Phán Quan rùng .

Lúc , cảm giác như địa phủ sắp biến mất.

"Cổng địa phủ đều đ.â.m thủng, đến Thần giới xuống vá lỗ cũng ." Phán Quan nàng một nữa, trong mắt đầy kính sợ.

"Nàng chết, c.h.ế.t từ mấy trăm năm ." Tần Quảng Vương chặn tầm của nàng hướng về hoa bỉ ngạn, hít một thật sâu.

"Nếu ngươi thể yên lòng về ," Phong Đô Đại Đế ," sẽ đích tụ hồn cho , kiếp cho đầu thai nhà . Với công đức của , kiếp đế vương cũng ."

Tuệ Tuệ lắc đầu, cắn môi: "Không giống ." Sắc mặt chút tủi nhục.

"Tô Tô vẫn đang chờ , cha vẫn đang chờ , Tuệ Tuệ cũng đang chờ . Kiếp , còn là ca ca của Tuệ Tuệ nữa."

"Điều đó giống ." Trong lòng Tuệ Tuệ vô cùng buồn bã.

"Thật sự cách nào cứu ca ca của ?" Tuệ Tuệ nhỏ giọng hỏi .

"Hắn qua đời ba ngày, cơ thể thể phục sinh nữa. Người phàm giống như Phong Đô Đại Đế, há thể nặn một xác để thần linh ?" Phán Quan .

Cười mãi , bỗng thấy Tuệ Tuệ ngẩng đầu, chăm chú .

Phán Quan?

Trái tim đột nhiên tê dại.

Ánh mắt của Phong Đô Đại Đế lạnh, Tần Quảng Vương càng là run rẩy.

Thế nhân đều , âm phủ xuất hiện, Phong Đô Đại Đế liền giáng xuống nhân gian.

Thần giới nhiều vị thần linh là do phàm nhân phi thăng lên, chỉ ít là thần linh xuất hiện từ lúc khai thiên lập địa.

Nghe , họ là do Đấng Tạo Hóa tự tay sáng tạo.

Chỉ Đấng Tạo Hóa, mới thể ban cho họ sức mạnh vô biên.

Và Phong Đô Đại Đế, cũng .

Sinh là thần linh.

"Đùa thôi. Cho dù Thiên Đế đến, nặn một con bằng bùn đất, thì đó cũng chỉ là đất. Thần linh cũng khả năng thổi hồn vật." Phán Quan khô khan cố giải thích.

Tuy nhiên, Tuệ Tuệ lặng lẽ Phong Đô Đại Đế.

Rồi nàng và chạy thẳng điện Phong Đô Đại Đế.

Phong Đô Đại Đế nhắm mắt một lúc, lập tức theo .

Quả nhiên, nàng đang ngây tượng Phong Đô Đại Đế uy nghiêm.

"Bùn thần ngũ sắc ư? Trước đây ở Thần giới, từng trong bí sử Tam giới rằng ở địa phủ một khối bùn thần ngũ sắc. Đó là do Đấng tạo hóa năm xưa để ." Tuệ Tuệ xòe bàn tay trắng nõn, Phong Đô Đại Đế.

Phong Đô Đại Đế lắc đầu: "Ngươi thể dùng nó. Vạn năm , Thiên đế từng hồi sinh một , nhưng thể thổi hồn ."

Tuệ Tuệ lắc đầu, bướng bỉnh : "Ta thử."

Suy nghĩ một hồi, nàng tiến lên nắm lấy tay Phong Đô Đại Đế, lắc nhẹ, cất tiếng nũng nịu gọi: hô: "Phong Đô thúc thúc, Tuệ Tuệ thử nặn với mảnh bùn đất còn sót của Đấng Tạo Hóa."

"Làm ơn, ơn, thúc thúc cầu xin ngươi..." Tuệ Tuệ chắp hai tay, cầu xin Phong Đô Đại Đế.

"Thúc thúc... Thúc thúc, Phong Đô thúc thúc..." Tiểu cô nương mở to đôi mắt lấp lánh, quầng mắt còn ửng đỏ, van xin.

Phong Đô Đại Đế thể chống đỡ nổi một hiệp, đành bất lực đồng ý.

Quay điện, gọi tới hầu: "Đi thông báo cho Thiên giới, thể với nàng."Ta thể chứ, nàng đánh với , mà chỉ nũng với thôi.

Khi nàng đánh với , vẫn thể chế ngự nàng.

Khi nàng nũng với , chỉ còn cách chiều theo ý nàng.

Từ chân pho tượng khổng lồ trong đại điện, Phong Đô Đại Đế lấy một chiếc hộp đen tuyền. Trên hộp khắc hoa văn, phong ấn những thứ bên trong.

Khi nhấc chiếc hộp lên, những thứ bên trong hộp vẫn đang di chuyển hỗn loạn.

Hắn nâng hai tay đưa cho Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ đỡ chiếc hộp bằng hai tay,"cạch" một tiếng, mở chiếc hộp.

Chỉ thấy từ trong hộp bay một vầng sáng ngũ sắc, khi vầng sáng xuất hiện, trời đất rung chuyển, khuấy động gió mây.

Năm xưa, Thiên đế tốn nhiều sức lực mới khuất phục nó.

Lúc , Tuệ Tuệ chỉ đưa tay .

Nó do dự một lát, đậu xuống lòng bàn tay nhỏ bé của Tuệ Tuệ.

Loading...