Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:52:34
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu cô nương hành lang dài, những chữ đỏ rực rỡ khắp nhà, thở dài: "Ta cũng thành hôn."

Phó Cửu Tiêu ngẩn .

Giả vờ như vô tình hỏi: "Tuệ Tuệ... cảm xúc gì ?" Muốn thông suốt hả?

Chỉ thấy nàng thở dài một tiếng sâu: "Thức ăn trong đám thành hôn ngon thật."

"Muốn thành hôn nhiều để xem nào thức ăn ngon nhất."

Phó Cửu Tiêu: ...

Vừa mới ngẩng đầu lên, thấy Phó Vô Lân mang theo hai con sủng vật tới.

Phó Vô Lân trông thấy Hoàng đế, bỗng chốc rụt cổ , định lùi , nhưng thấy bộ dáng của Tuệ Tuệ, đành nhịn, cố gắng bước tới.

"Hoàng thúc." Phó Vô Lân ngoan ngoãn tiến lên hành lễ.

Phó Cửu Tiêu liếc một cái, khẽ ừ một tiếng.

"Hoàng thúc về uống rượu ? Phụ vương đang ở phía uống rượu đấy..." Phó Vô Lân đuổi khéo Hoàng đế .

Hoàng đế bằng ánh mắt lạnh lùng, Phó Vô Lân lập tức rụt rè : "Chất nhi chút chuyện cần bàn với Tuệ Tuệ."

Phó Cửu Tiêu lời nào, Phó Vô Lân cũng dám thêm gì nữa.

Hắn chỉ khẽ hỏi Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, ngươi thể cùng một lát ? Ta chuyện với ngươi." Tai đỏ bừng, tay chân luống cuống để .

Phó Cửu Tiêu lạnh lùng theo dẫn Tuệ Tuệ đến chỗ khuất.

"Tuệ Tuệ, một món quà tặng ngươi..." Phó Vô Lân dường như căng thẳng, giọng run run.

Từ xa xưa, nam tử khi cầu hôn nữ tử sẽ tặng một cặp chim nhạn tín vật.

Phó Vô Lân từ lưng móc hai con chim nhạn.

Lúc , khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, gần như dám ngẩng đầu Tuệ Tuệ.

"Đây... đây là do dậy từ sáng sớm chọn về, cặp chim nhạn , một con trống một con mái, mập mạp lắm. Chim nhạn..."

"Loài chim chung tình nhất. Nếu một con gặp bất trắc, con cũng sẽ c.h.ế.t theo."

"Biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu, rời bỏ."

"Ta... đem chúng... tặng cho ngươi." Phó Vô Lân lắp bắp, lời.

Lúc , sắc mặt Phó Cửu Tiêu trở nên vô cùng đáng sợ.

Tuệ Tuệ chằm chằm đôi chim nhạn với ánh mắt long lanh: "Cảm ơn ngươi, thích!"

Phó Vô Lân vui mừng khôn xiết, lông mày nhướng cao: "Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi nhận đôi chim nhạn , về nhà..." Ta về nhà tìm đến cầu hôn sớm, lời còn .

Tuệ Tuệ hỏi: "Ngươi nuôi quá, đôi chim chắc hẳn non nhỉ?"

Phó Vô Lân: "À? Chắc... chắc là non ?"

Ngay đó.

Liền thấy, Tuệ Tuệ dùng hai ngón tay bóp nhẹ cổ chim nhạn, tiếng "rắc" một cái.

Chim nhạn lập tức rủ đầu xuống.

Chết mà nhắm mắt.

"Ừ, là động vật chung thủy, thì hãy đặt chúng một cái nồi để giúp cho tình yêu của chúng trọn vẹn." Nói xong,"rắc" một tiếng, bẻ gãy cổ con .

"Cảm ơn ngươi nhiều, bao giờ ăn thịt nhạn cả. Ngươi thật là em , nửa đêm còn đến đây thêm đồ ăn cho ."

Phó Vô Lân: "Hả???"

Phó Vô Lân: "Hoàn ngớ , hiểu chuyện gì đang xảy ."

Tuệ Tuệ: "Này, ngươi về nhà ?" - Nói xong, Tuệ Tuệ ôm hai con nhạn lớn c.h.ế.t trong tay, vẻ mặt đầy nghiêm túc .

Phó Vô Lân nghẹn ở trong lòng, nàng chằm chằm chớp mắt.

Nhìn một hồi...

"Oa..." - Thiếu niên choai choai òa lên .

Cả run rẩy, ngón tay run rẩy hướng về phía Tuệ Tuệ, bóp c.h.ế.t nhạn của , đây là lời từ chối rõ ràng ?

Thiếu niên nức nở chạy khỏi cửa.

Trên mặt của Phó Cửu Tiêu vẻ âm u bỗng chốc tan biến.

Hắn nên nên .

Cười vì, ai cũng thể cướp "bắp cải trắng" .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-285.html.]

Khóc vì, bản cũng thể đào xới.

"Nương, ngủ với A Nguyệt tỷ tỷ." Tuệ Tuệ mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, ôm chiếc gối nhỏ giữa đại sảnh.

Lâm thị và đều ngớ .

"À... Tuệ Tuệ, hôm nay e rằng ." Lâm thị trừ.

Hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc đó.

Hổ Tử cũng theo Ngôn gia cữu cữu kinh, chỉ hơn một năm, chuyện, đôi mắt sáng ngời.

Không còn ngu ngốc như đây nữa.

"Tại ? Tuệ Tuệ thơm thơm, ca ca thối thối, nữ hài tử dĩ nhiên ngủ chung với nữ hài tử chứ." Tuệ Tuệ ngẩng đầu Lâm thị.

Tai của Lâm thị ửng đỏ, giải thích với Tuệ Tuệ như thế nào.

"Sau , ngươi gọi A Nguyệt là đại tẩu, đổi cách xưng hô . Vợ chồng mới cưới ngủ chung phòng trong ba ngày. Đó là quy củ từ xa xưa." Lâm thị chỉ thể dỗ dành nàng như .

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ồ..." Tuệ Tuệ thất vọng trở về phòng.

Đêm khuya, tiếng nức nở khe khẽ từ phòng bên, tiểu gia hoả nhăn mặt.

Ôm chăn nhỏ cửa phòng đại ca, đó còn dán chữ hỷ màu đỏ.

"Đại ca đại ca... Có ngươi bắt nạt... Bắt nạt dại tẩu ? A Nguyệt tỷ tỷ, ngươi chứ?" Mặt Tuệ Tuệ căng thẳng, nếu đại ca bắt nạt nữ hài tử, nàng nên bênh ai đây?

Đầu óc tiểu cô nương rối như tơ vò.

Bỗng dưng trong nhà vang lên tiếng động lớn, như thể ai đó ngã khỏi giường.

A Nguyệt giọng khàn khàn, nhẹ ho một tiếng, trong giọng giấu ý và e thẹn: "Không... bắt nạt . Tuệ Tuệ, ngươi ngủ ." Giọng ồm ồm, đại khái là đầu nàng chùm kín trong chăn.

" mà, thấy ngươi mà. Nếu như đại ca bắt nạt ngươi, cho nhé, đánh gãy chân . Hắn bắt nạt ngươi ?"

Tuệ Tuệ còn gì đó, nhưng Lâm thị vội vàng mặc áo choàng lên, xách cổ kéo .

Tuệ Tuệ là thần nữ chuyển kiếp, tai thính hơn thường, Lâm thị chỉ thể đưa nàng ngủ ở ngoại viện.

Sáng hôm , A Nguyệt cố gắng gượng dậy sớm, dâng cho cha .

Dù Ngôn Xuyên khuyên nhủ nhiều , nàng vẫn kiên trì giữ lễ tiết.

"Nhà họ Ngôn đối xử với A Nguyệt, A Nguyệt nên trân trọng, nên ỷ lòng bậy." Dâng cho cha chồng là lẽ thường tình từ xưa đến nay.

"Cha... Nương." A Nguyệt và Ngôn Xuyên quỳ gối sảnh , Lâm thị và Ngôn Hán Sinh mỉm đưa cho họ một chiếc phong bì đỏ.

"Tằng tổ mẫu."

"Cữu cữu, cữu mẫu."

Hai lượt dâng .

Lễ xong với các bậc trưởng bối, họ bắt đầu chào hỏi các . A Nguyệt chuẩn quà cho mỗi tiểu bối, Tuệ Tuệ suy nghĩ một hồi, lấy một món quà đáp lễ.

"Món quà nhỏ chẳng đáng gì." Nàng lục lọi trong gian một hồi lâu, cuối cùng tìm thấy một mảnh vảy rồng.

Khác với vảy rồng của Long tộc Thần giới.

Mà giống như vảy rồng của Hải thần.

Trên đó còn ẩn chứa một chút sức mạnh của Hải thần.

"Mang theo bên thể tránh nước." Tuệ Tuệ suy nghĩ một hồi, đại ca ...

Rồi đại ca một nữa.

Sau đó, lén lút kéo đại tẩu trốn góc khuất, nàng kéo theo A Nguyệt đang e ấp, ống tay áo rộng thùng thình của A Nguyệt.

Rồi nhân lúc ai chú ý, nhét thứ gì đó ống tay áo của A Nguyệt.

"Hừ, hôm đại ca đánh ngươi ? Ngươi còn bênh nữa, cổ ngươi còn hằn một vết xanh kìa." Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu gia hoả phồng lên vì tức giận.

A Nguyệt vội vàng đưa tay che cổ, lườm nguýt Ngôn Xuyên một cái đầy oán trách.

"Thật ... Đại ca ngươi, dịu dàng." A Nguyệt mím môi, khuôn mặt đỏ bừng bừng.

"Hừ, bây giờ mà ngươi còn bênh vực nữa." Tuệ Tuệ tỏ vẻ hài lòng.

"Lần nếu còn bắt nạt ngươi, thì dùng cái đánh ." A Nguyệt trừng mắt, chằm chằm Tuệ Tuệ khi nàng nhét thứ gì đó trong tay áo.

Tay áo rộng thùng thình, nhét đầy ắp.

A Nguyệt cố gắng nắm chặt tay, lắp bắp:

"Không... đến mức đó. Thật sự đến mức đó..."

Tuệ Tuệ nàng giải thích, liếc đại ca , khẽ hừ một tiếng cung.

Loading...