Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:52:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ thích những xiên hồ lô.

Nàng bao giờ ăn những xiên hồ lô ngon như .

Thậm chí nàng còn kêu đặt xiên hồ lô bên mép giường ngủ của , và trong mơ cũng là hương vị ngọt ngào.

Sáng hôm ...

"A!!!" Nha đang cầm chậu đồng bỗng hét lên một tiếng chói tai, chậu nước trong tay rơi lạch cạch xuống đất.

Tuệ Tuệ mơ màng mở mắt, cảm thấy má ngứa dữ dội, nhịn đưa tay gãi.

Lâm thị đến thấy mặt Tuệ Tuệ nổi đầy những vết cắn nhỏ.

Lâm thị hoảng hốt.

Vẻ mặt của nha đầy đau xót: "Mùa hè, phòng của cô nương mở cửa sổ. Ai ngờ... phòng đầy kẹo hồ lô, thu hút vô muỗi và ong mật bay ." Cắn Tuệ Tuệ đầy mặt.

Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên, liền thấy những xiên hồ lô nàng luôn mong ngóng đầy những con ong mật.

Ngay lập tức, nàng tức giận liền lao lên quyết đấu với ong mật.

May mắn , Lâm thị ngăn cản kịp thời.

Nàng vội vàng lệnh cho ném những xiên hồ lô ngoài.

"Hu hu hu hu... Bị ăn sạch , hu hu hu, Cửu Tiêu ca ca vẫn tha thứ cho ? Cố ý chọc tức ?" Để cho nàng thấy mà ăn.

Còn cắn đầy mặt bánh bao.

Tự tin cho rằng gửi quà lòng của Tuệ Tuệ, Phó Cửu Tiêu tan triều sớm liền hỏi Vương công công: "Tuệ Tuệ vui mừng khi nhận quà ? Nàng ? Có ơn trẫm ?"

Vương công công nhớ lời ám vệ truyền đến, trong lòng run rẩy.

Sao bệ hạ tặng gì cũng suôn sẻ ?

Giống như trời cao cố ý trêu đùa .

Vương công công rầu rĩ : "Tuệ Tuệ cô nương... rằng ngài bụng, ý đồ ... sai ném kẹo hồ lô ngoài."

Phú Cửu Tiêu???

Đêm khuya.

Cách kinh đô Đại Việt ba nghìn dặm, vùng đất lưu đày bỗng chốc bao trùm trong một màn sương mù trắng xóa.

Màn sương bao trùm bộ vùng đất lưu đày.

Nơi đây từ nghìn năm là vùng đất lưu đày của những kẻ phạm trọng tội. Tội nhân từ các nước đều đày đến đây, và cư dân nơi đây cũng là con cháu của những kẻ tội đồ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nơi đây còn gọi là vùng đất thần linh ruồng bỏ.

Nơi mà ngay cả thần linh cũng từ bỏ.

Nơi đây hỗn loạn vô cùng, niềm tin, tương lai, sống như những cái xác sống.

Giữa màn sương trắng mịt mù, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi, m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập.

Sức mạnh tàn bạo tàn sát thương tiếc sinh linh.

Mọi thứ diễn âm thầm lặng lẽ.

Không ai .

Từ khi định , nhà họ Ngôn trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Hiện nay, nhà họ Ngôn thiếu tiền, nhưng Lâm thị vẫn dành phần lớn cho Tuệ Tuệ.

"Gia đình giàu nhờ Tuệ Tuệ, lý gì khi tiền càng xa cách . Hôm nay hãy lấy tài sản chia cho ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-283.html.]

Tuệ Tuệ vẫy tay: "Ta cần tiền, chỉ cần nương cho ăn thật nhiều thịt mỗi ngày là ." Nheo mắt hở hàm răng sún, vội vàng che miệng , ôi chao, Thần nữ s.ú.n.g răng, còn gì là liêm sỉ nữa chứ?

Lâm thị gõ nhẹ lên đầu khuê nữ, vẻ mặt hận sắt thành thép.

"Ngươi cái đồ nha đầu ngốc , đây sẽ là chỗ dựa của ngươi. Một cô nương mà của hồi môn, thể thống gì?" Lâm thị trừng mắt nàng.

Mặc dù Tuệ Tuệ bao giờ quan tâm đến tiền bạc, nhưng Lâm thị vẫn luôn ghi nhớ điều .

"Có gì thể thống? Không lấy chồng là ." Tuệ Tuệ tỏ vẻ quan tâm.

"Ngươi vẫn là gái lỡ thì ?" Lâm thị mắng nàng một câu.

"Nữ tử tiền bàng , đều sẽ nhà chồng coi thường." Lâm thị thở dài, tiền bạc chính là chỗ dựa của nữ tử.

Tuệ Tuệ nắm chặt tay: "Nương, Cửu Tiêu ca ca dạy học võ, học từ năm ba tuổi, nương tin , sẽ chịu thua thiệt ."

Lâm thị nàng một cái đầy ẩn ý: "Ta lo lắng cho ngươi."

Ta lo cho con rể tương lai.

Hàng ngày, Tuệ Tuệ quản nắng mưa luyện võ một canh giờ.

Bản trời sinh thần lực, thêm tiên pháp hộ , giờ đây học thêm một võ nghệ cao cường.

Lâm thị nghĩ đến thôi rùng cho con rể tương lai.

Lâm kéo Tuệ Tuệ đến bên , gọi hai nhi tử và tướng công đến.

"Chuyện hôm nay sẽ thư cho lão Nhị, cả nhà thống nhất ý kiến." Lâm thị sai mang một đống sổ sách.

"Đây là bộ thu nhập của quán lẩu."

"Đây là bộ thu nhập của quán sữa."

"Đây là bộ thu nhập của vườn bách thú."

"Đây là tất cả lợi nhuận từ mỏ phỉ thuý, mỏ phỉ thuý và cửa hàng trang sức hiện đang kiếm tiền nhiều nhất."

"Gia đình chúng còn mua thêm một cửa hàng và đất đai. Còn một vài trang viên."

Lâm thị nở nụ khuôn mặt: "Đất phong của ngươi ở thành Tuệ Mãn, những năm luôn chót bảng trong Đại Việt. Năm ngoái, huyện của chúng thứ 10 trong Đại Việt. Tất nhiên, tất cả tiền giờ đây đều thuộc về ngươi. Đó là đất phong của ngươi."

Năm nay thống kê một lượt, Tuệ Mãn thành hẳn sẽ lọt top ba.

"Ngươi , ngay cả thôn của chúng , bây giờ cũng sánh ngang với nửa cái huyện thành . Các thôn xóm trong huyện đều phát triển , bên ngoài còn lưu truyền một câu , thà dân quê ở Tuệ Mãn thành, còn hơn dân thành phố phủ Vọng Sơn." Lâm thị tít mắt, nhà họ Lâm ở Tuệ Mãn thành chính là thổ hoàng đế.

Tuệ Tuệ đến mức híp mắt .

"Lúa giống mà ngươi lưu , giờ đây trồng khắp cả huyện. Mỗi năm, chúng bán lúa đều là một khoản thu nhập lớn."

"Còn khu ẩm thực vườn bách thú thu hút du khách."

"Toàn bộ thuế thu trong ba năm qua sẽ dùng để xây dựng thành trì. Tuệ Tuệ chỉ một cái miệng, một cái bụng, thể tiêu xài hết tiền đó." Tuệ Tuệ một cách nghiêm túc.

Lâm thị ngừng một lát: "Nha đầu , lúc nào cũng giữ tâm hồn trẻ thơ." Không ai thể sánh bằng.

Ngay lập tức vẽ một đường lên sổ sách.

"Mỏ phỉ thuý là do Tuệ Tuệ phát hiện , Tuệ Tuệ chiếm bảy phần, ba ca ca của ngươi mỗi chiếm một phần." Đây là do cả gia đình cùng quản lý.

"Cửa hàng lẩu, cửa hàng sữa, ... cũng tính như ."

"Vườn bách thú chỉ thuộc về Tuệ Tuệ thôi." Đó là ý tưởng của Tuệ Tuệ, cần chăm sóc, chỉ thuộc về Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ xong, lập tức trợn mắt.

"Toàn bộ gia đình còn lâu mới bằng một góc của Tuệ Tuệ. Nương, nếu như , coi Tuệ Tuệ như ngoài ?" Tuệ Tuệ mắt ửng hồng, mím đôi môi nhỏ.

"Phủ Thừa Ân coi Tuệ Tuệ như ngoài, nương cũng ? Hơn nữa cha nương vất vả vì Tuệ Tuệ nhất, tại cha nương ?"

Lâm thị luống cuống ôm lấy nàng: "Ngươi đừng ."

Loading...