Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:52:18
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ma ma hành lễ với Hoàng đế.
Tiếp đó mỉm : "Mẫu tử nào thù hận qua đêm ? Nô tỳ bệ hạ hiếu tâm, nên cố ý đến thăm nương nương."
"Bệ hạ ngài..." Lời bà ma ma dứt, thấy vị hoàng đế vốn lạnh lùng nay mang nét mày.
"Sao ngươi Tuệ Tuệ mang canh gà cho trẫm? thế, nàng còn mang cho trẫm khăn tay nữa. , chính là cái ..."
" , canh gà hầm mấy canh giờ, đặc biệt sáng sớm đưa cung."
"Chiếc khăn tay cũng đ.â.m bao nhiêu ngón tay, nha đầu ngốc ... nàng đưa, trẫm cũng gì." Phó Cửu Tiêu ánh mắt kinh ngạc của ma ma, chậm rãi bước tẩm cung của Thái hậu.
Thái hậu tiếng Hoàng đế đến, trong lòng còn đang suy nghĩ Hoàng đế đến cho bậc thang
Ai mà ...
Thái hậu: "Hoàng thượng 16 tuổi , nên nạp phi tần hậu cung."
Phó Cửu Tiêu: " , nàng chỉ tặng canh gà và khăn tay cho , tặng cho ai khác." Bao nhiêu năm , Phó Cửu Tiêu xúc động thể kìm nén niềm vui sướng trong lòng.
Thái hậu: "Ngươi hãy các quan đại thần trong triều, ai mà thành hôn khi 16 tuổi? Ngươi ở cái tuổi còn đính hôn, vua một nước, thể yên lòng dân?"
Phó Cửu Tiêu: "Thật vất vả cho nàng, sáng sớm dậy hầm canh, trẫm bao giờ uống canh gà ngon như . Mẫu hậu, ngài xem, nhi thần uống hết ." Phó Cửu Tiêu giơ chén lên.
Thái hậu: "Ngươi rốt cuộc ý gì?" Thái hậu mặt mày tối sầm.
Phó Cửu Tiêu: "Mẫu hậu, ngài xem, cái chén ? Chắc chắn là Tuệ Tuệ chọn lựa kỹ càng, hoa văn đây, đều in sâu tim . Chắc chắn là dùng tâm... Chiếc khăn tay , mẫu hậu, ai chân thành thêu cho ngài chiếc khăn tay ?"
Ngực Thái hậu ngừng phập phồng, mắt từng đợt hoa mắt chóng mặt.
"Ngươi cút ! Cút ngoài cho !!"
Bịch một tiếng!
Đường đường một đế vương, tống cổ thẳng khỏi cửa cung, cánh cửa cung đồ sộ ầm ĩ đóng sập ngay mặt.
Phó Cửu Tiêu sờ sờ chiếc mũi đỏ ửng do va đập, cẩn thận ôm chặt cái chén trong lòng.
"Mẫu hậu cũng ghen tị với ." Phó Cửu Tiêu gật đầu.
Ngay lập tức mặt lạnh lùng gọi thái giám đến: "Tuệ Tuệ ?"
Vương công công: "Vừa khỏi cung." Tai chói vì khoe khoang.
Phó Cửu Tiêu : "Hôm nay trẫm sẽ cho nàng một bất ngờ nào... trẫm xem..." Hoàng đế phi ngựa về phía cổng cung.
Trong lòng nghĩ nhất định cho Tuệ Tuệ một bất ngờ.
Vừa khỏi cửa cung, Phó Cửu Tiêu ném con ngựa trắng cho thị vệ.
Bỗng thấy bên ngoài cửa cung tiếng ồn ào.
Trước cửa cung còn đỗ sáu bảy chiếc xe ngựa, xe ngựa phía lờ mờ truyền đến tiếng của Tuệ Tuệ.
Phó Cửu Tiêu mỉm , bước tới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Tuệ sẽ vui mừng nhảy dựng lên chứ? Chắc chắn nàng sẽ ngạc nhiên!
Chưa đến gần, thấy Tuệ Tuệ : "Tiết tỷ tỷ, canh gà của ngươi đưa , Cửu Tiêu ca ca uống hết, ngươi nợ ba ngày cơm."
"Thẩm tỷ tỷ, khăn tay của ngo cũng đưa , ngươi nợ bảy ngày ăn vặt."
"Chu cô nương, đây là đôi vớ mà Cửu Tiêu ca ca từng mang, cho ngươi nè. Ngươi sẽ mời ăn món Quảng Đông ngon nhất..."
"Hứa cô nương, đây là tranh chữ của Cửu Tiêu ca ca, giá trị bằng một tháng tiền bánh ngọt đấy. Hãy bảo đầu bếp nhà ngươi món bánh sen ngàn lớp nhé."
"Lâm cô nương, đây là khăn tay của Cửu Tiêu ca ca, là vật dụng cá nhân đấy, dùng nhiều , ngươi nợ tiền cơm hai tháng."
"Này, đây là cái bô mà Cửu Tiêu ca ca dùng. Đây là báu vật vô giá... Người trả giá cao nhất sẽ sở hữu. Đừng tranh giành, đừng tranh giành, còn ."
" , ngày mai tặng gì các ngươi báo danh , mỗi ngày tặng hai thứ, một thứ ăn, một thứ dùng."
"Còn sở thích của Cửu Tiêu ca ca, cũng thể đổi ."
Phó Cửu Tiêu loạng choạng.
Hắn như thể...
Nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát.
Phó Cửu Tiêu trở về bằng cách nào.
Chỉ rằng khi đám cô nương thấy , sắc mặt bỗng chốc đổi.
Mọi quỳ rạp mặt đất, sắc mặt trắng bệch run rẩy, Phó Cửu Tiêu thậm chí thèm các nàng lấy một cái.
Ánh mắt chỉ đặt lên Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ vẫn cầm đồ trong tay, với ánh mắt hoang mang.
Phó Cửu Tiêu cảm thấy tim như đ.â.m một nhát, loạng choạng bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-279.html.]
Nàng hiểu.
Nàng vẫn hiểu gì cả.
"Bệ hạ..." Thẩm cô nương lo lắng Hoàng đế, nhưng ánh mắt Hoàng đế âm u đáng sợ, nàng chỉ liếc một cái vội cúi đầu xuống.
Phó Cửu Tiêu chỉ dắt theo Tuệ Tuệ về cung, Tuệ Tuệ mím chặt môi, Phó Cửu Tiêu.
Lại ngẩng đầu Phó Cửu Tiêu một nữa.
Nàng hình như phạm sai lầm.
Cửu Tiêu ca ca như thể tức giận.
Nàng nắm bắt sợi xúc cảm , hiểu rõ thứ cảm giác khó chịu lời là gì, nhưng lòng nàng trống rỗng, thể lĩnh ngộ chút nào.
"Ngài bỏ cuộc . Nàng thể nào thông suốt ." Cùng Kỳ lưng .
"Năm xưa nàng..." Cùng Kỳ đột ngột im bặt.
Chỉ bàn tay khẽ run run.
Buổi tối dùng bữa, Phó Cửu Tiêu và Tuệ Tuệ đối diện mà .
Tuệ Tuệ yên, nàng nắm chặt đôi đũa bạc, cẩn thận hỏi: "Có vì... bán đồ của ngươi để đổi lấy thức ăn ?"
Phó Cửu Tiêu im lặng một lát: "Tuệ Tuệ, ngươi cũng rằng quan tâm đến chuyện đó mà."
"Hay là vì... chia phần với ngươi?"
Phó Cửu Tiêu nghẹn ngào, khẽ lắc đầu.
"... Ta cảm thấy, ngươi dường như khó chịu. Lòng nặng trĩu, như một vũng nước lắng đọng, chìm tuyệt vọng. Tại " Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Tuệ hiện rõ sự bất an, nàng sai điều gì ?
Phó Cửu Tiêu khẽ thở dài.
Hắn bao giờ trách Tuệ Tuệ lấy đồ của đưa , chỉ là...
Buồn bã vì Tuệ Tuệ vẫn hiểu gì cả.
Đôi mắt nàng mang vẻ hoang mang, trong trẻo, và sự tin tưởng chút do dự , tất cả đều cho thấy nàng hiểu rõ tình yêu.
Nàng thậm chí còn hiểu rõ thứ tình cảm đó là gì.
Tuệ Tuệ dùng xong bữa tối, Phó Cửu Tiêu đích đưa nàng khỏi cửa cung.
Nàng xe ngựa, ngoái đầu xa xa, thấy Phó Cửu Tiêu trong bóng tối lấp ló của bức tường cung điện, nghĩ đến Phó Cửu Tiêu, lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
nàng thể nắm bắt cảm giác kỳ lạ đó, chỉ chớp mắt thôi, đầu óc nàng trống rỗng.
Gió mát thổi qua, Tuệ Tuệ bên ao sen.
Hoa sen vàng nở hé, một làn hương sen thoang thoảng bay đến.
Vừa ngước lên, Tuệ Tuệ thấy đang mặt nàng.
Tiểu cô nương nuôi dưỡng trong hoa sen vàng hơn một năm, giờ đây hình trở nên rắn chắc, sáu bảy phần giống Tuệ Tuệ.
Giữa hai hàng lông mày của nàng, thêm vài phần phong trần so với Tuệ Tuệ.
"Ngươi vui ?" Muội vươn tay vuốt phẳng những nếp nhăn trán tỷ tỷ, mang theo hương sen dịu nhẹ.
"Ngươi khó chịu ở đây." Nàng chỉ n.g.ự.c tỷ tỷ.
Đôi mắt Tuệ Tuệ rưng rưng nàng, : "Ta hiểu, tại khi , bỗng dưng ." trong lòng nàng, cảm nhận chút cảm xúc nào.
Giống như, trong ánh mắt của ẩn chứa vô cảm xúc, nhưng nàng lĩnh hội chút nào.
Nàng như ngăn cách mở .
Muội gì, chỉ ôm lấy tỷ tỷ, để tỷ tỷ ngủ trong vòng tay .
Đợi đến khi nàng ngủ say, lén lút đưa nàng về phòng.
Muội giường, vẻ mặt chút nghi ngờ, đưa tay sờ lên trán nàng một chút, sờ lên n.g.ự.c của nàng một chút.
Một luồng ánh sáng mờ ảo phát từ Tuệ Tuệ.
"Lạ quá... Sao thế nhỉ? Sao thế ?"
Mặt của hiện lên sự hoảng sợ, bước khỏi phòng.
Bỗng nhiên, từ bầu trời bao la vang lên một tiếng sấm sét kinh hoàng.
Tiếng sét đánh chính giữa ao sen.
Muội thình lình phun một ngụm m.á.u tim.
Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc bầu trời đen kịt.
Tựa như đám mây ẩn chứa một con quái vật hung hãn đang nheo mắt rình mồi.
Linh hồn ngưng tụ bỗng chốc lay động, linh hồn rắn chắc chợt lóe sáng, hình trở nên bồng bềnh, đầu Tuệ Tuệ một cái, lập tức trở ao sen.