Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tại sợ ngươi? Tại đến gần ngươi hơn chứ? Trên ngươi mùi tanh nồng." Tuệ Tuệ dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn chút ngượng ngùng.

" một câu hỏi hỏi ngươi, ngươi thể trả lời ?" Mắt của tiểu gia hỏa sáng lấp lánh.

Ánh mắt của giao nhân ẩn chứa vài phần kiêu hãnh, giao nhân đều là báu vật, loài ngu ngốc và tham lam, luôn luôn mong nhiều thứ hơn.

Những mê hoặc tâm trí, đều sẽ những khao khát chân thật nhất trong lòng.

Đứa nhỏ , xem cũng .

Chỉ là cảnh giác hơn thôi.

Một đó kéo xuống nước, trong đó một hỏi nó rằng,"Có thể cho kho báu biển ?".

Một kẻ si mê giọng và nhan sắc của : "Ta giấu ngươi , sống đời sống kiếp bên ." Kẻ đó, là một nam nhân.

Cuối cùng nuốt chửng, còn sót mẩu xương nào.

Còn nhiều, đến mức nhớ nổi.

Lúc mặt nước lấp lánh, nở nụ mê hồn: "Ồ? Ngươi hỏi về tài phú ư? Dưới biển tài phú, thậm chí còn kho báu khổng lồ nữa."

"Hay là, ngươi hỏi về nhan sắc của ?" Người cá chắc chắn, hài tử năm sáu tuổi hiểu những điều .

Quả nhiên, tiểu nha đầu đối diện nhíu mày.

"Ngươi còn bằng Cửu Tiêu ca ca."

"Ta hỏi hỏi..."

Trong ánh lạnh lùng của cá, Tuệ Tuệ chậm rãi thốt một câu: "Đuôi cá của ngươi xương ? Mềm mại ? Thường xuyên vẫy đuôi, thịt đuôi chắc hẳn ngon lắm nhỉ?"

Nói xong, nàng còn húp húp nước dãi.

Mặt cá chầm chậm đanh , đầu tiên lộ vẻ nghi ngờ.

"Mùi hôi ngươi nồng nặc như , hành, gừng, tỏi thể át mùi ?"

Tuệ Tuệ một vẻ mặt nghiêm túc.

Người cá đột nhiên nổi giận: "Ngươi đang trêu ngươi !! Ngươi hỏi đây là ý gì?"

Nhìn thấy Tuệ Tuệ vẫy tay: "Chuyện liên quan đến việc ngươi sẽ trở thành vòng tay của viên cá viên. Xin hãy nghiêm túc một chút!" Đây là bước cần thiết khi ăn tinh quái.

"Chết tiệt, nhất định ăn ngươi!" Mắt cá đỏ ngầu.

Tuệ Tuệ hoảng hốt: "Ngươi còn ăn... ?"

Không thể cá viên .

Thật xui xẻo.

Tuệ Tuệ hất tay áo, lộ chuỗi hạt châu sáng bóng tay áo.

Người cá khựng , chằm chằm chiếc vòng tay tay nàng.

"Làm thể? Sao ngươi thể thứ ??!!" Giọng cá gần như gào thét, sợ hãi chuỗi hạt châu tay nàng.

Mỗi viên hạt châu đều trong suốt như pha lê, bên như hình bóng cá đang bơi lội.

Đó là trân châu của cá, chỉ khi c.h.ế.t mới thể hóa thành!

viên ngọc châu tỏa một tia khí tức khác thường so với những viên ngọc châu thông thường, đó là giao vương.

Là viên ngọc châu do đại giao vương hoá thành.

Giao nhân suýt đột quỵ.

Hôm nay gặp đại sát tinh nào chứ!

Tuệ Tuệ cái vòng tay, nhớ nó từ đến, tóm trong gian của nàng nhiều thứ lộn xộn. Từ khi ký ức, gian theo nàng, những thứ tồn tại.

Giống như, sinh .

Viên hạt châu giống hệt đôi mắt của Lăng Tiêu Đế Quân, cũng là một phần tự nhiên của gian .

Có lẽ, đây là món quà mà Thiên Đạo lão cha ban cho nàng.

Đột nhiên Người Cá đột nhiên ngây nàng...

"Là ngươi..."

"Ngươi trở ..."

Tuệ Tuệ cảm thấy hoang mang, nàng bao giờ gặp cá cả, tại tỏ sợ hãi đến cực điểm như ?

Chưa kịp xử lý, chỉ thấy tự sát ngay tại chỗ: "Là với ngài, mong ngài đừng giận lây cả tộc cá."

Ngay lập tức, liền biến thành một viên giao châu.

Viên giao châu từ từ hòa vòng tay của nàng, Tuệ Tuệ một mặt ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-271.html.]

"Người cá ?"

Sương mù tan , Gia Gia thấy Tuệ Tuệ đang boong tàu ăn cá viên.

"Cá viên của ngài ở ?" Gia Gia ngớ .

Tuệ Tuệ giải thích cho nàng như thế nào đây, thêm một viên giao châu vương ?

Phải giải thích cho nàng như thế nào đây, là tộc cá tự động mang cá viên đến?

Tộc cá khi khai trí sẽ thuộc về nửa nửa yêu.

Tự nhiên cái nàng ăn vẫn là những con khai trí, thuộc về loài .

"A, lên đảo ." Tuệ Tuệ khô khan chỉ về phía xa, nhét hết viên cá miệng, hai má phồng lên gấp mấy .

Gia Gia hoảng sợ vội vàng bóp má nàng.

"Nhả , nhả , nhiều quá..."

Bóp một cái nhả một viên, bóp một cái nhả một viên...

Miệng nhỏ xíu như , thế nào mà nhét bảy viên cá viên , cứ như viên ngọc rồng mà lượt phun .

Cho đến viên cuối cùng, Tuệ Tuệ cắn chặt răng, mặt đỏ bừng mới giữ .

"Lần ăn nhiều như , sẽ nghẹn." Gia Gia sợ hãi đến mức mặt trắng bệch.

Tuệ Tuệ "ồ" một tiếng thì đúng lúc đó họ lên đảo.

Gia Gia liền đỡ nàng phía .

Nơi đây, xa là bãi cát, chỉ thỉnh thoảng mới thể thấy vài cây dừa.

Nơi đây cách đất liền ba ngày đường. Những ở đây hầu như bao giờ rời đảo.

Mỗi tháng sẽ thương nhân biển đến một mang theo hàng hóa, dân đảo thể dùng hải sản đổi lấy những thứ cần thiết.

"Điều cũng chứng tỏ sự phát triển của họ vô cùng kém, vô cùng ngu ?" Gia Gia hỏi.

bên cạnh Gia Gia giới thiệu.

" , Nữ đế uy danh."

"Họ ở giữa biển, cũng khó khăn. Thỉnh thoảng còn hải yêu giao nhân tấn công, và sống bằng việc biển ăn, khi nước dâng cao thậm chí thể nhấn chìm trung tâm đảo."

Mỗi khi như , họ sẽ tế biển.

Tuệ Tuệ dừng bước: "Tế biển thế nào?"

Người hầu nhỏ nhẹ đáp: "Dùng để tế biển. Hy vọng xoa dịu cơn thịnh nộ của biển cả..." Loại tế lễ chỉ thể diễn biển.

Họ gọi đây là, lễ cưới của Hải Thần.

Nữ tử tế, chính là tân nương của thần biển.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người hầu lớn lên bên bờ biển, nên nhiều hơn khác.

"Lễ tế biển là một nghi lễ truyền thống từ xa xưa. Tuy nhiên, tế biển gần đây nhất diễn cách đây vài trăm năm... Sau đó, lễ tế nào tổ chức thành công nữa." Mọi tiến về phía , nhiều thổ dân lén lút trốn ở nơi tối để quan sát họ.

Họ thấy Tuệ Tuệ, liền hoảng hốt bỏ chạy.

"Chiếc gương nhỏ vớt lên, ở ngay phía . Nô tỳ sẽ dẫn ngài xem..." Mọi vây quanh nữ đế, thẳng đến nhà của chủ đảo.

Lại nữa, hòn đảo nhỏ là vùng đất quản.

Đảo nhỏ, quản lý khó, huống hồ Gia Gia quan tâm đến nơi nhỏ bé , hòn đảo mới thể tồn tại lọt khe.

Biết Gia Gia sắp đến, chủ đảo sớm đợi sẵn ở cửa.

"Đứng lên ..."

Những ngôi nhà ở đây xây dựng bằng đá, hiên nhà treo nhiều cá biển nhỏ, trông độc đáo.

Chủ đảo là một lão nhân, thấy vẻ thèm thuồng của Tuệ Tuệ, liền : "Lão bà tử nhà giỏi nấu hải sản, chi bằng cho ngài một bàn ăn?"

Thịnh Nguyên là một nước lớn, chỉ cần nữ đế một chút hài lòng, cũng thể san bằng hòn đảo nhỏ .

Ông đang loay hoay thế nào để xây dựng mối quan hệ.

Tuệ Tuệ rụt rè gật đầu.

Phó Cửu Tiêu , gật đầu quá nhiều quá nhanh sẽ tỏ kiềm chế.

Vậy thì, gật đầu nhẹ nhàng từng cái .

Vươn tay chùi bớt nước dãi, dù Phó Cửu Tiêu cũng chảy nước dãi.

Nàng bước cửa, ngửi thấy mùi tanh hôi của máu.

"Kính quá kỳ dị, từ khi vớt lên, chúng dám động đến nó." Quả nhiên, xung quanh kính tỏa một màu đỏ như máu, khiến mà rợn tóc gáy.

Bầu trời tối đen, gió biển mang theo mùi tanh tưởi, thỉnh thoảng chủ đảo lên trời, thỉnh thoảng thở dài.

Loading...