Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:36
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rút lấy quẻ bói trong tay nàng, đó, nàng thấy giọng từng xuất hiện trong ký ức của : "Nói cái gì mà duyên ngàn dặm một sợi chỉ hồng buộc lấy, chỉ mong sánh cùng uyên ương mong tiên. Ta thấy nhân duyên là trò lừa bịp. Tất cả nhân duyên đều là lưu manh."
Người giữ đền thờ thoáng chốc bối rối.
Giọng đó, giống với Đại đế đến ?
Phải chăng do bà chờ đợi quá lâu mà sinh ảo giác?
Chẳng lẽ là Đại đế, khiến chúng chờ ở đây, để thức tỉnh trong lòng ngài sớm ngày đoàn tụ ?
Lúc , gác đền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Bà thấy giọng của thanh niên tiếp tục: "Tuệ Tuệ, ngươi thể tin những kẻ lừa đảo . Bọn họ đều là lừa đảo, chuyên lừa những tiểu cô nương như ngươi."
"Cái gì chỉ ghen tị với chim uyên ương mà ghen tị với tiên nữ, ngươi hãy nghĩ xem, nếu ngươi là một tiểu Thần nữ, nếu ngươi thích một phàm trần, khi già , chẳng sẽ trở thành một lão nhân xí ?"
"Toàn mùi già, già hôi thối."
Cạch! Một tiếng gãy, bẻ gãy thẻ tre thành hai khúc.
"Tên mất trí! Ngươi dám lừa cả một hài tử năm tuổi? Duyên phận ngàn dặm gì chứ, thấy ngươi chẳng ý đồ gì! Tuệ Tuệ nhà mới thèm thích tiểu tử thúi nhà ngươi! Đừng xúi giục nàng động tâm!" - Phó Cửu Tiêu mở to hai mắt , canh phòng nghiêm ngặt.
Hắn ngăn chặn khả năng.
"Ngươi..." - Người giữ miếu ôm lấy ngực, cả tê liệt.
"Đợi , đợi , thắp nén hương cho Lăng Tiêu đại đế . Đã đến đây , thắp nén hương hãy ? Duyên phận tin, dù cũng thắp nén hương chứ!" Người gác đền cố gắng kéo Tuệ Tuệ.
Phó Cửu Tiêu cản chặt, nén hương mà Tuệ Tuệ cầm trong tay, đều đẩy .
"Đốt hương gì? Tuệ Tuệ mới dâng hương cho những vị thần linh linh tinh. Tuệ Tuệ nhà là con cưng đích thực của Thiên Đạo, mới dâng hương cho Đọa Thần giới. Không hợp lý, Thiên lý dung thứ!" Phó Cửu Tiêu vẻ mặt lời chính đáng.
Người giữ đền run lên vì tức giận: "Aaaaaah!" Ôm đầu điên cuồng.
Mẹ kiếp. Ngươi bệnh hả?
Người giữ đền cả còn nữa, là !
Là !
Hơi thở của linh hồn xâm nhập bộ tộc của bà, chính là .
ai thể cho bà , tại trở thành như ?
"Ngươi... ngươi kiếp ..." giữ miếu chỉ một câu, nuốt .
"Ngài tên gì??" giữ miếu hít một thật sâu.
Phó Cửu Tiêu ngẩng đầu lên, trầm giọng : "Phó Cửu Tiêu."
Người giữ đền im lặng hồi lâu: "Đều là chín..."
Khi Phó Cửu Tiêu dẫn Tuệ Tuệ rời , vẫn còn thấy bà lão mù lẩm bẩm tuyệt vọng.
"Lăng Tiêu, cửu tiêu... Đều là chín cả."
"Sao mà tâm ngươi như thế nào dài ..."
"Tuệ Tuệ, tuyệt đối tin lời của lão đạo sĩ lừa đảo đó."
"Ngươi là tiểu Thần nữ, hẳn là thể phân biệt cái gì thật cái gì giả chứ?" Phó Cửu Tiêu vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ đến việc sẽ hái cải thìa nhà , trong lòng liền khó chịu vô cùng.
Tuệ Tuệ đầu một cái,"Thật ... cảm thấy trong lời của bà ẩn chứa một sức mạnh quy tắc. Giống như... là để chờ ."
Tuệ Tuệ chút hoang mang.
Là sức mạnh quy tắc khiến cho dòng tộc họ lưu truyền ngàn đời ?
lưu truyền ngàn đời chỉ vì một lời bói toán?
Tuệ Tuệ cảm thấy khó hiểu.
Phó Cửu Tiêu , lập tức giật hoảng hốt.
Phó Cửu Tiêu với vẻ mặt nghiêm trọng: "Tuệ Tuệ, dòng tộc của họ truyền qua hàng ngàn năm. Đã như , họ truyền qua nhiều năm chỉ để chờ đợi ngươi. Vậy thì mục đích của họ chắc chắn nhỏ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-264.html.]
"Nếu , chờ đợi lý do như lâu như , để gì?"
Tuệ Tuệ suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Vẫn là Cửu Tiêu ca ca kinh nghiệm."
Phó Cửu Tiêu thấy nàng vài phần, lúc mới hài lòng gật đầu.
Phó Cửu Tiêu trong lòng chua lòm, Tuệ Tuệ mới năm tuổi, sinh xinh xắn như , lớn lên bao nhiêu sẽ nhớ nhung?
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến đầu óc choáng váng.
Vừa bước xuống bậc thềm, hai thấy Tịnh Trần đang chằm chằm Phó Cửu Tiêu.
Lúc , Tịnh Trần dường như mang theo một vầng hào quang Phật giáo , ánh mắt Phó Cửu Tiêu tràn đầy sự thương cảm và...
Hận sắt thành thép.
"Một như , sinh cái miệng chứ? Câm điếc còn hữu ích hơn ngươi..."
Phó Cửu Tiêu nhíu mày , hỏi: "Có ý gì?"
Tịnh Trần ngơ ngác , cũng vì , trong đầu bỗng dưng câu đó.
Phó Cửu Tiêu chấp nhất với , chỉ sai mua nhiều thức ăn, cùng Tuệ Tuệ lên xe ngựa.
Xe ngựa một đường tiến về kinh đô Thịnh Nguyên, Thịnh Kinh mà .
Thịnh Nguyên hương khói lớn mạnh, khắp nơi đều là tượng thần Lăng Tiêu Đế Quân.
Phó Cửu Tiêu khinh thường vô cùng.
Cỗ xe ngựa một đường hướng về phía bắc, càng đến gần Thịnh Kinh, thở của Đọa Thần càng trở nên nồng nặc.
Tuệ Tuệ nhíu mày: "Thật đúng là thở sót của Đọa Thần." Đọa Thần hẳn chết, lẽ còn chấp niệm ở nhân gian.
"Tuệ Tuệ, gặp di hài của Đọa Thần sẽ ảnh hưởng đến ngươi chứ?" Phó Cửu Tiêu chút lo lắng, dù Đọa Thần giới cũng đối lập với Thần giới.
Tuệ Tuệ lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy...
Hơi thở đó chút quen thuộc.
đây nàng từng tiếp xúc với Đọa Thần.
Càng đến gần Thịnh Kinh, dọc đường càng náo nhiệt, càng nhiều về phía Thịnh Kinh.
"Ta mong là Lăng Tiêu Đế Quân, mong ..."
Có thể thấy, đây đều là những tín đồ của Đế Quân.
Mong thấy dung nhan thật sự của Đế Quân, nhưng cũng e sợ sự thật rằng ngài chính là Lăng Tiêu Đế Quân, và ngã xuống từ lâu.
Bên ngoài cổng thành Thịnh Kinh, bắt đầu đông đúc náo nhiệt, vô cùng tắc nghẽn.
"Kia là gì ? Tại dành riêng một con đường? Còn quỳ gối hai bên?" Tuệ Tuệ về hai cánh cổng thành, một bên chen chúc đông đúc, một bên trống trải vô cùng.
"Đó là con đường dành cho Thánh nữ . Người thường phép qua đây."
"Dòng dõi Thánh nữ, là hậu duệ của những thị nữ từng hầu hạ Lăng Tiêu Đế Quân. Trời ạ, đoàn rước Thánh Nữ đến thật ? Chẳng lẽ... là đến để xem di hài thần linh theo lời đồn đại?"Mọi đều chút kinh hãi.
Quả nhiên, chỉ chốc lát , những nữ tử mặc váy trắng, che mặt từ xa thong thả tiến đến.
Dáng họ phiêu phiêu, trông vài phần tiên khí
"Thánh nữ đến , trong quan tài pha lê , chẳng lẽ là Đế Quân ?" Mọi im lặng , trong lòng ai cũng nặng trĩu.
Phó Cửu Tiêu sai Vương công công lấy tín vật Đại Việt, chỉ chốc lát , vượt cấp báo cáo.
"Nữ đế cũng nên ngoài chứ?"
Nhắc đến Nữ đế, ít đều trở nên phấn khích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thịnh Nguyên chia thành hai phe, một phe tin thờ thần linh, phe còn ủng hộ hoàng đế.
Ban đầu, hoàng thất tự tàn sát lẫn , tiếng gọi của bá tánh ngày càng nguy cấp.
"Nữ đế của chúng , quả thật là con cưng của trời. Các hoàng thúc tự tàn sát lẫn , ngai vàng kế vị, thế mà rơi tay một đứa nữ đồng lưu lạc bên ngoài. Mọi đều nghĩ rằng, ngai vàng sẽ thuộc về Thái sư."