Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:33
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đi xem thử ? Ta xem. Lăng Tiêu? Ta từng tên ở Thần giới, hẳn là... Đọa Thần." Quốc gia , bộ đều thờ phụng Đọa Thần.

Đọa Thần chi chủ, Lăng Tiêu Đại Đế.

Tuệ Tuệ vẫn luôn cho rằng, những vị thần sa ngã đều là nguồn gốc của điều xa, nhưng tại họ nhiều tín đồ như ở nhân gian?

Phó Cửu Tiêu mấy vui vẻ, nhưng thấy Tuệ Tuệ cuối cùng cũng chút hứng thú, nên cũng theo.

"Lăng Tiêu Đại Đế cầu duyên là linh nghiệm nhất. Có thể là do ông si mê con nên ưu ái chuyện nhân duyên."

"Chúng lạy Lăng Tiêu Đại Đế, nhất định sẽ sống hạnh phúc viên mãn cả đời."

Một cặp phu thê trẻ tuổi đỏ mặt nhỏ.

Phó Cửu Tiêu liếc : "Lăng Tiêu Đại Đế bản còn cưới vợ, thể phù hộ các ngươi sống hạnh phúc viên mãn cả đời ? Nếu Lăng Tiêu Đại Đế linh thiêng, e rằng mắt ghen tị cũng xanh lè lên."

"Ngươi! Ngươi là kẻ nào, dám ở điện Lăng Tiêu nhục mạ thần linh!" Mọi xung quanh đều với vẻ giận dữ.

Tuệ Tuệ vội vàng nhỏ giọng : "Ca ca của thương xót Lăng Tiêu Đại Đế. Mọi hiểu lầm ..."

Mọi mặt mới chút dễ hơn, chỉ Phó Cửu Tiêu : "Nói chuyện tử tế, phiền Đại Đế."

"Thánh nữ sẽ tức giận."

Tuệ Tuệ chuyện ngọt ngào, dịu dàng, tiểu cô nương sinh xinh , ai cũng đề phòng.

Chỉ thấy nàng nhỏ giọng hỏi: "Thánh nữ là ?"

"Thánh nữ? Là hầu hạ thần linh. Dòng tộc Thánh nữ, tồn tại để thành sứ mệnh của thần linh. Tuy nhiên, dòng tộc Thánh nữ truyền thừa bao nhiêu đời, nay càng ngày càng suy yếu, thể thành sứ mệnh của thần linh ." Đây là chuyện ai cũng .

Tịnh Trần đặt chân lên bậc thềm Lăng Tiêu điện,"rắc rắc" một tiếng.

Bậc thềm chân vỡ vụn.

May mắn , hành động nhanh chóng, kịp thời định hình, nếu lẽ ngã lăn một cú điện.

Tịnh Trần hề bận tâm.

Vừa vài bước, những bậc thang uốn lượn khúc khuỷu, dựng vài gian nhà nghỉ mát. Trên nhà nghỉ mát chạm trổ rồng phượng, hai con rồng nhả ngọc.

Ai mà ...

Trên hai con rồng đá treo giữa trời mấy trăm năm, bỗng dưng vang lên tiếng "rắc..."

Viên ngọc đá lao thẳng về phía trán của Tịnh Trần.

"Ôi cẩn thận!!" Mọi cùng hô lên.

Tuệ Tuệ vội vàng đẩy , Tịnh Trần mới may mắn né tránh .

"Ây da, suýt nữa trúng ! Hai con rồng nhả ngọc hơn hai trăm năm tuổi , bất ngờ rơi xuống ?"

"Suýt nữa rơi trúng , nguy hiểm quá!"

"Ừm... Tịnh Trần, ngươi hãy đợi chân núi . Nơi , lẽ hợp với ngươi." Tuệ Tuệ cân nhắc .

Thánh tổ bước điện thờ của Lăng Tiêu Đại Đế, đây chứ?

Dùng hào quang thánh khiết của ngươi để phá đám ?

Trên Phật giới và Đọa Thần giới, sẽ tự động đấu võ.

Tịnh Trần ngoan ngoãn ở chân núi, Tuệ Tuệ và Phó Cửu Tiêu theo lên Lăng Tiêu đại điện.

Tuệ Tuệ đến cửa Lăng Tiêu đại điện, hình đột ngột khựng .

Vừa vịn lấy cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, Phó Cửu Tiêu vội vàng tiến lên: "Sao Tuệ Tuệ?"

Tuệ Tuệ lắc đầu, kỳ lạ, tâm trạng trong chốc lát, bỗng chốc chút mất kiểm soát.

Đại điện Lăng Tiêu khác với các đền thờ thần linh khác.

Hắn đến từ Đọa Thần giới, nơi cai quản sự tàn sát, tượng cũng sáng chói như của Thần giới.

Thân tượng màu đen, toát lên vẻ uy nghiêm và sát khí khiến dám thẳng.

Có lẽ do nhiều tín đồ, tượng vốn xám xịt nay cũng trở nên phần linh thiêng.

Tuệ Tuệ ngây ngốc ngước tượng thần.

Không thể đưa tay lên vuốt ngực, nhịp thở mãnh liệt khác thường.

Ánh mắt của , như thể đang về phía .

Nhìn kỹ , rõ ràng chỉ là một bức tượng linh hồn.

Sao nàng ảo giác như ?

Phó Cửu Tiêu về phía vị thần cao lớn, khinh thường trợn trắng mắt.

Ở góc tín đồ thấy, nhổ nước miếng tượng thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-263.html.]

Phỉ! Đồ l.i.ế.m cẩu.

Lão tử phỉ nhổ ngươi.

Đại điện Lăng Tiêu khác với Thần điện.

Đọa Thần thờ phụng ở đây khác với các vị thần linh của Thần giới.

Nơi đây che khuất bởi ánh sáng mặt trời, nhưng trong điện đèn nến, sáng như ban ngày, khiến cảm thấy khí lạnh.

Hơn nữa, bên trong bộ đại điện Lăng Tiêu đều trang trí bằng những bức tranh tường rực rỡ sắc màu.

"Lăng Tiêu Đại đế thật sự yêu thương nàng , cưng chiều nàng hết mực..."

"Cũng đúng thôi, dù nàng cũng là đầu tiên, sớm nhất thế gian tin theo ngài."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nghe đây Thịnh Nguyên thờ phụng vô thần linh, chùa chiền mọc lên san sát, chỉ riêng Lăng Tiêu Đại đế đền miếu."

"Nhìn kìa, quả nhiên bức tranh . Một ngày mưa ảm đạm, một ngôi đền nhỏ sừng sững giữa trời mưa, đối diện ngôi đền nhỏ là điện thờ thần linh to lớn tráng lệ. Mọi đều đổ xô đến những vị thần khác, chỉ nàng về phía đền thờ Lăng Tiêu Đại đế. Thật thành tâm... nàng thương xót Đại đế, Khó trách tại Đại đế che chở cho nàng cả đời."

"Tất cả chúng sinh, đều hướng về phía đối diện."

"Chỉ nàng, hướng về phía ."

"Trên bức tranh tường còn vẽ mưa, đồn, họ gặp đầu tiên một ngày mưa, mỗi khi trời mưa, nàng đều cảm khái rơi lệ. Quả thực là ..."

"Tu vi pháo hoa."

"Dùng m.á.u thần hóa thành muôn vàn bông hoa tươi bầu trời."

"Thần linh ban cho một con mắt của , ban cho vị giác, ban cho..."

"Lãng mạn quá..."

"Nàng nỡ lòng để thần linh lưu nhân gian, cố gắng rời xa thần linh, đó thần linh tặng cho nàng một nửa tu vi của ."

Tuệ Tuệ theo về phía , nơi đây ghi gần như tất cả những gì họ trải qua.

"Sau đó thì ? Sau đó họ đến với ?"

"Lăng Tiêu Đại đế của chúng mạnh mẽ như , chắc chắn là đến với . Tuy nhiên, chỉ hoàng thất mới kết cục, vị cô nương mà vị thần ngày xưa thầm thương trộm nhớ, là trong hoàng thất...

"Nghe gần đây khai quật hài cốt của thần linh, thần thể chết? Các vị nghĩ ?"

Mọi nhắc đến chuyện , bỗng nhiên im bặt.

" mà, di hài đó, giống hệt Đại Đế."

Mọi càng thêm im lặng.

"Chiếc quan tài pha lê ở ngay Thịnh Kinh, xem thử ." Một lên tiếng, gì, nhưng Tuệ Tuệ , nhiều rung động.

Thờ phụng thần linh của chính , nếu thực sự chết, việc cúng bái của họ ý nghĩa gì?

Khi Tuệ Tuệ và Phó Cửu Tiêu sắp rời khỏi Lăng Tiêu Điện, lão đạo sĩ mù trông coi miếu bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng với Tuệ Tuệ:

"Tiểu cô nương, xem bói ?"

"Ông lão đạo sĩ đây? Chẳng rằng, những trông coi miếu như ông chỉ xem bói một trong đời ? Trận bói , chẳng nên dành cho duyên ?"

"Tiểu cô nương mau , lão đạo sĩ Lăng Tiêu Đại đế ban cho một tia thần ân, họ thể cảm nhận thần ân, cả đời chỉ thể bói một quẻ. Quẻ quý giá lắm."

"Năm ngoái hoàng tử tranh giành ngôi báu, đến hỏi ngôi vị sẽ thuộc về ai. Dao kề cổ đạo sĩ mà đạo sĩ vẫn chịu bói."

Mọi xô đẩy Tuệ Tuệ về phía .

Người giữ miếu thường ngày ít , lúc cố tỏ hòa ái vài phần, đưa cho Tuệ Tuệ một ống tre, ống tre chứa đầy những que bói.

Tuệ Tuệ ôm ống tre lắc nhẹ.

Một que bói ép chặt, lúc bay thẳng ngoài.

Lại va bàn thờ tượng Lăng Tiêu Đại đế.

Đánh đổ nến cúng đó.

Nhanh lên, nhanh lên, dập lửa!

Mọi vội vàng lấy quẻ tre, đưa cho giữ đền, nhưng nụ hiền hậu mặt giữ đền tắt lịm, đó là vẻ lo lắng.

"Duyên trời se tơ, một sợi chỉ mỏng manh."

"Vui mừng kết duyên, mộng thành hiện thực."

"Không mặt thật của núi Lư, lòng vòng cuối cùng cũng gặp ..."

Người giữ đền bỗng nhiên vươn tay tóm lấy Tuệ Tuệ, bên tai nàng gằn từng chữ một: "Trên tận trời xanh, tận suối vàng, mong sánh cùng uyên ương, mong tiên, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi bên ." Mắt gần như rưng rưng lệ.

Vừa dứt lời.

Tuệ Tuệ liền cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo gỡ tay .

Loading...