Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:28
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau sinh nhật, ngày hôm .
"Thịnh Nguyên phát hiện di tích nơi thần linh ngã xuống?"
"Và còn quan tài pha lê của thần linh? Chuyện thể là thật ?" Phó Cửu Tiêu đột ngột dậy, thị vệ mặt đầy bụi bặm mù mịt, đôi mắt mệt mỏi đến nỗi mở nổi.
"Tâu bệ hạ, chuyện chính xác. Hoàng thất Thịnh Nguyên lập tức phong tỏa tin tức, cho phép thông tin lan truyền ngoài."
" Thịnh Nguyên, là một quốc gia tôn sùng thần minh, quốc gia của họ thậm chí còn Thánh nữ tồn tại. Làm thể che giấu , giờ đây chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ... Thuộc hạ chạy ba ngày ba đêm, dọc đường đổi ngựa vô mới đem tin truyền về ."
Phó Cửu Tiêu dậy, ánh mắt thâm trầm, đang suy nghĩ điều gì.
Lặng thinh hồi lâu.
Phó Cửu Tiêu lập tức truyền lệnh: "Truyền Chu Trọng Quang cùng một đám lão thần yết kiến."
Các quan văn võ vội vàng cửa.
Không lâu , vài vị quan đại thần vội vã cung, khi ngoài là trăng lên đầu cành liễu, là đêm khuya.
"Đi Thịnh Nguyên? Thật ư? Đi thăm Gia Gia ? Tuyệt vời quá..." Tuệ Tuệ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng học nữa!
Phó Cửu Tiêu phản đối, rõ với Lâm thị và Ngôn Hán Sinh, hai cũng phản đối.
Tuệ Tuệ là Thần nữ, cuộc đời nàng nhất định khác biệt.
Lâm thị chỉ âm thầm thu thập cho nàng nhiều thức ăn Đại Việt, sợ nàng đường quen.
Lần , hoàng đế rời kinh đô, hề rầm rộ phô trương, chỉ âm thầm lên đường sáng mùng hai tháng Hai.
"Việc triều đình phiền các vị các lão, kỳ thi hội tháng sẽ do các vị đại nhân cùng chủ trì. Năm nay, tam khoa đầu bảng sẽ Hàn Lâm Viện." Hoàng đế lên ngôi năm đầu tiên, cần bồi dưỡng nhân thủ cho .
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trạng nguyên tân khoa, thể cùng các vị lão thần phụ tá việc nước."
"Bảng nhãn và thám hoa, hãy theo Chu đại nhân ."
Hoàng đế vẫy tay, cùng với Tuệ Tuệ lên đường đến Thịnh Nguyên.
Tuệ Tuệ bước khỏi cổng cung, liền bắt đầu nheo mắt .
"Ây da, thật tiếc quá, mới nhập học mà Tuệ Tuệ xin nghỉ học . Nghe ít nhất cũng một tháng nhỉ?"
Tuệ Tuệ cố nén niềm vui sướng trong mắt, vui vẻ ."Không sẽ bỏ lỡ bao nhiêu bài học đây."
Tuệ Tuệ hí hửng, bỏ lỡ thì chứ? Dù nàng cũng xin nghỉ phép dài hạn .
Phó Cửu Tiêu nàng với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ trẫm cho ngươi ?"
"Trẫm mang phu tử của ngươi theo . Kìa, cỗ xe ngựa cuối cùng , chính là phu tử và bài tập của ngươi."
Tuệ Tuệ biểu lộ cảm xúc , ngươi quả là tuyệt vời!
Không một lời, đầu bỏ .
Phó Cửu Tiêu hiểu nổi, sờ đầu, vẻ mặt nghi ngờ: "Trẫm đắc tội nàng ? Nàng đang lo lắng việc học hành lỡ dỡ ?"
Ta ngươi thẳng, nhưng .
Thịnh Nguyên là một cường quốc giáp ranh với Đại Việt, nước Bắc Địch nhỏ bé, nhưng là dân tộc du mục, cư trú cố định.
Hàng năm mùa đông, họ thích tấn công Đại Việt, cướp đoạt lương thực.
Thịnh Nguyên thì khác.
Họ sùng bái thần linh hơn Đại Việt, trong lịch sử của họ, rằng thần linh tồn tại. Họ cuồng nhiệt với thần linh.
Tại quốc gia của họ, địa vị của Thánh nữ thậm chí còn cao hơn cả hoàng thất.
Trên suốt hành trình , dọc đường Tuệ Tuệ quan sát tình trạng của bách tính.
Không vì bản chính danh mà tuyết rơi ở Đại Việt bắt đầu kết thúc, năm nay chắc chắn sẽ một mùa màng bội thu.
Ngày thứ sáu.
"Bệ hạ, phía là trạm dịch, bằng chúng dừng chân nghỉ ngơi một chút ?"
Vương công công khẽ hỏi.
Hoàng đế liếc Tuệ Tuệ, rằng nàng thể yên thêm nữa, bèn gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc, Vương công công thu xếp việc.
Chưa đầy nửa tiếng , ăn canh nóng hổi.
"Ôi chao, thật đáng sợ, các ngươi ? Hôm xảy tuyết lở, gần như chôn vùi những phạm nhân lưu đày đến vùng đất cực hàn."
"Thật đúng là xui xẻo, thì tuyết lở, cả đám mắc kẹt bên trong. Không ăn, uống, mặc..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-261.html.]
Bàn bên cạnh xôn xao bàn tán.
Tuệ Tuệ ngớ .
Vương công công ha hả hỏi: "Vị đại ca , chuyện xảy khi nào ? Sau đó cứu họ ?"
Vương công công ha hả bê một bình rượu qua, nam nhân lập tức tít mắt nhận lấy.
"Mới mấy ngày thôi, là trọng phạm từ kinh thành đến. Cả một gia đình cơ đấy."
Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ, phủ Thừa Ân Hầu đày gần một tháng , thể đúng là đó.
"Khi tuyết lở xảy , nhóm tù nhân chia thành hai phần. Một phần kẹt bên trái, phần còn kẹt bên ."
"Bên trái thiệt hại gì đáng kể, gia đình lão Tam và các quan kẹt cùng . Lão Tam mang theo thuốc và một ít lương khô, họ trụ đến ngày thứ sáu, chờ đến khi giải cứu, ngày hôm qua mới cứu ."
"Nhóm bên đều là nhà của họ. Nghe lão Đại, lão Nhị, và lão thái thái trong phủ kẹt cùng . Nghe còn một nữ oa năm sáu tuổi? Không nhớ rõ lắm."
"Ôi chao... thật là một thảm kịch nhân gian."Những chuyện đều nhịn rùng , trong mắt đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
"Cả đời từng thấy cảnh nào thảm thương đến thế."
"Nghe lúc tuyết lở, lão thái thái thương ở chân."
"Ngày đầu tiên kẹt trong hang động, họ còn thể đốt lửa sưởi ấm. hang động vốn là nơi trú chân của những săn ngày xưa, nhiều củi chứ. Chẳng qua cũng chỉ đủ để chống cháy gấp thôi."
"Bên trong còn một cái nồi, họ chỉ thể đun nước tuyết để uống cho ấm ."
"Một hai ngày đầu còn thể chịu đựng , đến ngày thứ ba..."
"Không ai là chủ trương, họ thế mà đem nữ oa chừng năm sáu tuổi ... ôi chao."
Nam nhân đang chuyện ngửa cổ uống một hớp rượu nồng, để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.
"Mẹ ruột của tiểu cô nương cũng ở trong đó, bằng cách nào mà họ thể nhẫn tâm há miệng... Họ cứu ngày thứ tám, khi cứu ... cô nương chỉ còn một chân."
"Còn lão thái thái ... vì tuyết thương chân, phần cảm giác , cũng thoát khỏi kiếp nạn ."
Mọi xong trợn tròn mắt.
Cả tiểu nhị cũng nhịn đóng cửa sổ , đốt lò sưởi trong trạm dịch mạnh thêm vài phần.
Thật rùng rợn.
"Cả nhà họ, mà thể ăn..." Nói đến đây, một nữ tử trực tiếp che miệng chạy ngoài, quá kinh tởm.
"Thật tệ hại! Cái thứ vốn dĩ chẳng gì. Nha dịch đến tá túc ở đây kể rằng nhà đây hai nữ nhi sinh đôi."
"Nữ nhi lớn dìm c.h.ế.t mấy , may mắn thoát chết, đó vứt bỏ cho một nhà nghèo túng."
"Tiểu nữ nhi sinh đôi họ lấy hết máu, mượn vận khí."
Mọi xong đều phỉ nhổ.
" . Những giải cứu thì ?"
Người đó tiếp tục : "Chuyện thật kinh hoàng, cả khu vực đều náo loạn dữ dội, thật là vô nhân đạo."
"Gia đình lão Tam kẹt chung với nha dịch tiếp tục lưu đày đến vùng cực hàn chi địa. Nếu sống sót, họ thể ở Tội Ác Thành, nhưng cả đời sẽ bao giờ trở về." cực hàn chi địa gọi là Tội Ác Thành.
Nơi lưu đày những kẻ tội tín ngưỡng, tương lai.
Tất cả con cháu của những ở đó đều phép rời khỏi thành, sinh trong thành, c.h.ế.t trong thành, đời đời kiếp kiếp đều là tội nhân.
Trừ phi Hoàng đế đặc xá.
"Mà đám dựa ăn thịt ... sống sót, ngày đó truyền tin về kinh thành xin chỉ thị. Cuối cùng xử tử tại chỗ."
Mọi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuệ Tuệ mím môi chặt chẽ, Phó Cửu Tiêu đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của Tuệ Tuệ, đáy mắt đầy vẻ quan tâm.
Trước đó Phó Cửu Tiêu vẫn chuyện với nàng.
Phủ Thừa Ân Hầu trong lòng nàng tội ác tày trời, thật nàng thấy những thứ ghê tởm hơn nữa.
Lòng , là thứ khó nắm bắt nhất.
Đừng bao giờ xem thường bản chất xa của con .
Khi con ở trong đường cùng, sẽ nảy sinh nhiều ý nghĩ khủng khiếp.
Lão thái thái năm xưa tàn nhẫn sát hại con cháu, còn vênh váo rằng, đứa nhỏ đó c.h.ế.t vì Hầu phủ, là phúc phận của nó.
Điều cũng gieo mầm cho những hài tử thể phản bội và sát hại ruột thịt.
Khi chuyện tồi tệ nhất xảy , lão thái thái là đầu tiên hy sinh, trả giá đắt cho cái gọi là tương lai của Hầu phủ.
Có thể đây là luật nhân quả báo ứng.