Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 260
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:26
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Khi vẽ mắt , thì linh hồn sẽ ban cho, đó mới là con thực sự. Đương nhiên thể vẽ mắt ."
"Đi thôi thôi, phát hiện một quán nướng chim cút ngon tuyệt ở phố Dư Nam, mỗi chiều bán hàng rong. Đi nào nào!" Tiểu quận chúa mà tan nát cõi lòng, vội vàng thúc giục ngoài.
Tuệ Tuệ cùng.
Cúi đầu xuống một chút, nàng thấy bức tượng đất sét chuyển động cánh tay, dường như đang vùng vẫy thoát khỏi tay của nàng.
Tuệ Tuệ cau mày, nhẹ lắc đầu, nàng : "Không ." Sau đó, tiểu cô nương dùng một bàn tay bóp nát đầu của bức tượng đất sét.
Ném trở xuống đất, bức tượng đất sét một nữa biến thành một đống bùn nhão.
Tiểu cô nương nhảy nhót theo các bạn nhỏ cùng lớp, quả thật quán chim cút nướng ở đó ngon, chỉ tiếc là thiếu một cái răng nên nhai khó khăn.
Buổi chiều về nhà, Tuệ Tuệ liền đưa cặp sách cho Lâm thị.
Chẳng mấy chốc, thấy Lâm thị vỡ chén , đó tức giận ngoài tìm Ngôn Hán Sinh.
Ngôn Hán Sinh mới tra xong sản nghiệp trở về, gặp Lâm thị ở cửa. Hai cãi ngay tại cửa.
Lâm thị đầu tiên mất bình tĩnh, thậm chí đợi đến khi nhà mới cãi .
"Ngươi xem ngươi ? Ngôn Hán Sinh, đầu tiên phát hiện ngươi nhiều mưu mô như !"
"Ngươi xứng đáng với những gì hy sinh cho gia đình ? Người xứng đáng với ?"
Hai mắt Lâm thị đỏ hoe, tay nắm chặt một tờ giấy, đó đầy ắp nét chữ của Tuệ Tuệ.
Cả phủ đều náo loạn, vợ chồng vốn dĩ ân ái bất ngờ xảy mâu thuẫn lớn.
Nhanh chóng mời Tuệ Tuệ và Đại công tử trở về.
Chẳng lẽ đây là chỉ thể cùng chia sẻ gian khổ, mà thể cùng hưởng phú quý ?
"Trời đông giá lạnh, mà ngươi để nha sưởi ấm giường cho ngươi, thơm tho và ấm áp !"
"Ngươi mà ghét bỏ da nhão, già nua, ghét bỏ mỡ thừa ở eo như lợn béo. Ghét bỏ tính mạnh mẽ dịu dàng như những cô nương khác, Ngôn Hán Sinh, gan ngươi to ? Ngươi cư nhiên..." Lâm thị tức giận đến mức thở nổi.
Ngôn Hán Sinh vội vàng đến mức đầy mồ hôi trán, mặt đỏ bừng.
Chính xác, nhà của gia đình họ Ngôn ở đầu phố, phủ Tấn Vương ở cuối phố, xe ngựa của phủ Tấn Vương ngang qua cửa nhà.
Vốn dĩ khuôn mặt Tấn Vương phi tái nhợt, đột nhiên nhấc rèm lên.
Nàng khinh thường Lâm thị, đáy mắt đầy căm thù và chế giễu, ánh mắt lướt qua Lâm thị, khỏi nhún vai : "Lâm phu nhân, nữ nhân mà, vẫn nên dịu dàng một chút, đoan trang một chút, cũng ..."
"Dựa dưỡng nữ để thành công, thì ích gì? Vẫn là một vẻ quê mùa. Nhìn xem nam nhân của ngươi, chẳng là thèm liếc mắt lấy một cái ?"
"Đây là bài tập do hài tử nhỉ? Ôi chao, đến cả hài tử cũng chuyện , chúng đều mẫu , thật là hổ thẹn quá."
Lâm thị nín thở, nước mắt chực trào .
"Ta , phu nhân, ... từ đến nay nha nào, nào chê bai gì ngươi, ..."
Miệng của Ngôn Hán Sinh vụng về, nửa ngày giải thích rõ.
Tấn vương phi khẽ nhíu mày, đều do Ngôn Tuệ Tuệ! Đều do nhà họ Ngôn!
Nếu nha đầu c.h.ế.t thì bao!
Chỉ cần nghĩ đến thôi, cả nàng thấy tức nghẹn ở ngực.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kể từ khi Ngôn Kiều Kiều xong đời, phủ Tấn vương cũng phản phệ, nhi tử bà vận may đáng , gần đây quả thực phản phệ vô .
Ban đầu việc suôn sẻ, giờ đây cả phủ Tấn vương náo loạn.
"Ngôn lão gia, ngươi sợ nàng gì?"
Nàng cố tình bước đến bên Lâm thị, giật lấy bài tập trong tay Lâm thị, khẽ lẩm bẩm: "Cha thường xuyên mơ thấy, trong mơ ghét bỏ mẫu , mẫu một cái là nôn..."
"Đây chính là lý do cha về nhà ?"
Tấn vương phi nhịn phụt một tiếng bật .
"Ôi chao, thật là khó xử cho Ngôn lão gia. Lâm phu nhân, ngươi quả là thất bại mà, ngươi lẽ còn trong mắt Tuệ Tuệ là một hình ảnh tồi tệ đến mức nào chứ?" Tấn vương phi mỉa mai đến mức Lâm thị thể thẳng .
Nàng và Tấn vương tuy mỗi chơi nhưng vẫn giữ thể diện cho .
Lâm thị thật là mất mặt.
Lâm thị rưng rưng nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-260.html.]
Chính lúc đó, Tuệ Tuệ vội vã chạy đến, Lâm thị tuyệt vọng hỏi: "Tuệ Tuệ, nương thật sự đáng ghét đến ?"
Tuệ Tuệ sững sờ: "Nương là mẫu nhất mà, nương?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Tấn vương phi đắc ý giơ cao tờ giấy cuộn trong tay, lớn tiếng , để tra tấn Lâm thị.
Nhiều chiếc xe ngựa qua đều dừng .
"Tuệ Tuệ cô nương, hóa cha ngươi chán ghét nương ngươi đến thế ư? Cũng thôi, thô lỗ lên mặt bàn."
Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, nghiêng đầu Tấn vương phi.
" mà..."
"Chính là... đây là do chép của Phó Vô Lân mà..."
Đây là do chép của Phó Vô Lân mà.
Câu ngừng lặp lặp bên tai Tấn Vương Phi, Lâm thị và Ngôn Hán Sinh đều đầu nàng chằm chằm.
Phó Vô Lân đốt hết bài thi, định về nhà, bỗng thấy cảnh ...
Da đầu tê dại, thầm mắng một tiếng " kiếp".
Phó Vô Lân đánh hội đồng.
Ba ngày đó, đến trường.
Lúc đầu, còn cãi cọ, dù bài kiểm tra của thiêu rụi.
ai ngờ...
Tuệ Tuệ thật sự lười biếng, thông minh cũng thật sự thông minh.
Nàng...
Khi chép bài, thậm chí hề đổi nét chữ của bản , nét chữ đều là của Phó Vô Lân!
Và...
Tên bài thi cũng sửa đổi .
Đây cũng là lý do mà Phu Tử bảo họ về nhà xin chữ ký của cha .
Phó Vô Lân trận đòn đánh chỗ nào trốn.
Tấn vương phi vô cùng mất mặt, ngay lập tức lóc chạy về nhà đẻ.
Mà Tuệ Tuệ mê mẩn món chim cút nướng ở phố Dư Nam.
Người nướng chim cút là một tiểu ca, lẽ mới cưới vợ, việc buôn bán khá nhàn hạ, ràng buộc, mỗi buổi chiều bán hai ba tiếng.
từ khi gặp Tuệ Tuệ.
Nàng tìm hiểu địa chỉ nhà của ông chủ tiệm.
Trời tờ mờ sáng, đường học, nàng cố ý rẽ qua hai con phố để gõ cửa: "Ông chủ, ông chủ bán hàng , ông chủ nướng chim cút xong ? Ông chủ dậy nhanh lên..." Ông chủ đang trong giấc mơ nàng đánh thức.
Đến buổi trưa...
"Ông chủ, ông chủ cho hai con chim cút nướng?" Đường mật ngọt ngào hai phu thê tuổi trẻ, thật sâu thở dài.
Hơn phân nửa đêm ăn bữa ăn khuya.
Dưới ánh đèn đêm, mèo con cầm đèn lồng cửa sổ, gõ nhẹ cửa sổ.
"Ông chủ, ông nghề thì nên bày bán cả ngày cả đêm. Chăm chỉ lên, đừng lười biếng thế. Ta hai con chim cút nướng..."
Tiếng bịch từ trong nhà vọng , ông chủ dường như ngã khỏi giường.
Ông chủ giận dữ , tiểu Tuệ Tuệ chằm chằm vết đỏ cổ và hỏi: "Ngươi sâu cắn khi ngủ ?"
Mặt ông chủ đỏ bừng, che mặt tuyệt vọng nức nở.
Lần đầu tiên Tuệ Tuệ ăn món chim cút nướng ngon như , chỉ ăn mỗi ngày.
Tiểu ca bán hàng rong chịu nổi, dứt khoát bỏ nghề.
Đêm qua bán nhà, đổi sang chỗ ở mới!
Tuệ Tuệ buồn chán, ngay cả sinh nhật năm tuổi cũng vui nổi.
may mắn , của nàng, tiểu Liên Hoa, dựng dục một hồn phách mong manh, chỉ cần đợi thời gian, nàng sẽ sớm thể hóa thành .