Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ khúc khích, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ má thơm mùi sữa của , vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Ngày mùng 5 tháng giêng.

Đêm khuya.

Tuệ Tuệ âm thầm cả nhà đang ngủ say, lén lút chui khỏi chăn, lén lút đến phủ Thừa Ân Hầu.

Từ khi hại, nàng lấy tu vi dưỡng dục một gốc cây sen vàng, nay kim liên biến dị, trở thành cửu chuyển kim liên, lúc mang theo ánh hào quang tàn phá, hai tay nâng niu trong lòng bàn tay.

Ngay đó, nàng lấy một ít m.á.u tâm, chia một luồng khí tức của bản , một tia sáng lờ mờ từ từ rót kim liên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng lén lút phủ Thừa Ân Hầu. Phủ tối đen như mực, chỉ vài ngọn đèn le lói và tiếng nức nở khe khẽ của lũ hài tử.

Tuệ Tuệ trong sân nơi của từng hại.

Nhẹ nhàng gọi: "Muội ... Muội ..."

Chỉ thấy hành lang dài, một bóng nhỏ bé xuất hiện.

Thân ảnh xuất hiện gầy gò và nhỏ bé.

Hơn nữa, là từ bốn phương tám hướng hội tụ mà thành, thể thấy...

Xương cốt của nàng tách rời.

Trái tim của Tuệ Tuệ nhói lên một cái đau đớn.

Khi cửu chuyển kim liên còn ươm mầm, Tuệ Tuệ dám vội vàng tụ hợp linh hồn của nàng. Nay thực sự tụ hợp, nàng mới chịu bao nhiêu khổ sở.

Có lẽ vì gầy, nàng chỉ ba bốn phần giống Tuệ Tuệ ở phần lông mày.

Mái tóc tơ mềm mại, nhưng nàng mang theo vẻ rụt rè, ánh mắt sợ hãi, đầy vẻ kinh hoàng.

Nàng mặc một bộ quần áo rách nát, nhỏ, che tay chân.

Có vẻ như...

Vẫn là bộ đồ khi còn trong tã lót.

Phủ Thừa Ân Hầu hề cho nàng một bộ quần áo chỉnh nào.

Bộ quần áo rách nát che nổi tay chân, dính đầy máu, cánh tay bé nhỏ của nàng đầy vết thương, gần như thể nhận hình dạng ban đầu.

Lúc mới tụ hợp, lệ khí cùng hung ác, cùng với sợ hãi.

Đột nhiên, nàng mở to đôi mắt, đầy ắp nước mắt.

Hồn phách vốn thể , nhưng nỗi buồn của nàng nồng đậm đến mức gần như thể tràn ngoài.

"Là... Tỷ tỷ ?" Giọng nhỏ xíu, run rẩy vì sợ hãi, như thể ai dạy nàng , từng âm tiết đều lắp bắp.

Tuệ Tuệ vụng về lau nước mắt.

"Tỷ tỷ xin , tỷ tỷ đến muộn ." Nãi oa lúc trông dáng vẻ như một đại tỷ tỷ, ôm .

Nàng hiểu rõ nỗi đau , bởi vì nàng cũng từng trải qua.

"Hu hu hu..." Tuệ Tuệ nàng ngưng tụ , tiểu gia hoả trực tiếp lao lòng nàng.

"Hu hu hu, tỷ... tỷ tỷ, tại ... tại tỷ mới đến?"

"Hu hu hu, ... trách tỷ tỷ, nương, bỏ rơi tỷ tỷ..." , nàng cũng nhớ rõ chuyện tỷ tỷ bỏ rơi.

Năm năm qua, mỗi ngày nàng đều chịu đựng nỗi đau đớn như khi chết, ngừng bên trong.

Nàng thấy Ngôn Kiều Kiều vô khiêu khích nàng, vô nũng nịu trong lòng Lý thị, vô chọc giận nàng, nhưng thể nàng .

Mỗi , bản tức giận đều thể khiến nàng vui vẻ.

Nàng căm hận Ngôn Kiều Kiều.

Càng căm hận hắc y nhân điều khiển vận mệnh của nàng.

Càng căm hận hơn...

Rõ ràng là ruột thịt của , rõ ràng là tổ mẫu của , là cha của , thể tay sát hại.

Họ hề kiêng dè mà cưng chiều kẻ giả mạo , thậm chí kẻ giả mạo còn vì cho nàng yên mà áp bức nàng mỗi ngày giỗ hàng năm.

Nàng giả vờ ngây thơ, giả vờ nhớ chuyện thuở nhỏ.

Nàng với Ngôn Nghiên và lão phu nhân: "Ta cảm thấy trong phủ ma, thứ gì đó hãm hại Kiều Kiều, Kiều Kiều sợ hãi."

Tổ mẫu ruột thịt và cha đẻ của nàng, đem hài cốt rã rời, m.á.u me khô quắt của nàng, chia thành bốn mảnh, chôn bừa bãi ở các góc nhà.

Thậm chí cả một xác c.h.ế.t chỉnh cũng còn.

Tuệ Tuệ hít một thật sâu, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng và sát khí."Họ sẽ gặp báo ứng," nàng .

giờ đây như chim sợ cành cong, nàng dám tiết lộ tới.

"Đừng sợ... tỷ tỷ đến . Tỷ tỷ tìm cho ngươi một vật chứa, đây xác thịt của Thái tử Na Tra hủy, dùng củ của Kim Liên thất chuyển sen. Tỷ tỷ chuẩn cho ngươi loại cửu chuyển, bên trong linh khí của tỷ tỷ, nhanh sẽ thể nuôi dưỡng thịt, hóa thành trở ."

"Đừng chống cự... Đừng sợ, theo tỷ tỷ." Tuệ Tuệ nhỏ giọng dỗ dành .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-257.html.]

Muội cẩn thận bám lấy vạt áo của nàng, ánh mắt sợ hãi.

Như một chú thỏ con hoảng sợ.

Chỉ thấy nàng hề chống cự, theo sức lực của Tuệ Tuệ mà bước đài sen.

Ngay khi bước đài sen, những cơn đau nàng tan biến , những vết thương dần dần chữa lành, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở như ban đầu.

Vẫn gầy và nhỏ bé.

Hài tử nhỏ bé co ro thành một cục, đây là tư thế an nhất.

Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc, lấy hai bộ quần áo do Lâm thị , dùng phép thu nhỏ đưa trong.

Nàng khoác lên bộ váy áo của Tuệ Tuệ lúc ba tuổi, vẫn rộng thùng thình.

Lúc , nàng ôm đầu gối đài sen, một giọt huyết lệ lăn dài.

Nàng giận Lý thị ?

Có.

Nàng căm hận ?

Không.

Tỷ tỷ thể căm hận, bởi vì nàng bỏ rơi tỷ tỷ nhiều , nhiều g.i.ế.c tỷ tỷ.

Là do tỷ tỷ may mắn nên chết.

nàng thể, Lý thị với Ngôn Kiều Kiều vì Ngôn Kiều Kiều thế phận của nàng.

Lý thị đáng thương đáng ghét.

Nàng yêu thương con cái, nhưng nàng càng yêu bản hơn, càng yêu cuộc sống phồn hoa náo nhiệt hơn, càng yêu danh lợi hơn.

Tuệ Tuệ thấy nàng đang chữa trị hồn phách, bèn thi triển một đạo thuật pháp, ngoài thể phá hỏng kim liên, mang theo kim liên liền trở về nhà họ Ngôn.

Nhà họ Ngôn một cái ao lớn ở phía , trong ao nuôi vài con cá chép, còn một con thủy quỷ.

Thủy quỷ chính là kẻ đây cưới cháu gái của Chu Trọng Quang.

Trước , tuệ tuệ và đám bạn nhỏ cùng lớp thi câu cá, thủy quỷ nấp nước móc cá lưỡi câu của Tuệ Tuệ, đuổi hết đàn cá của bạn cùng lớp, khiến đám bạn cùng lớp lóc về nhà tìm cha .

Tuệ Tuệ thả cửu chuyển Kim Liên ao, ao bỗng chốc sáng rực thêm vài phần.

Cửu chuyển Kim Liên hóa thành vô đóa sen, che giấu đóa sen thật ở giữa.

Tuệ Tuệ lấy một sấp sách tranh mà hài tử thích: "Ngươi đây, mỗi buổi sáng tối truyện cho của một canh giờ..."

"Ngươi hãy thả xuống mười tám tầng địa ngục để chịu tội ?"

"Nghĩ đấy, nuôi của , sẽ thả ngươi ." Con thủy quỷ bỗng chốc sáng mắt, kể chuyện còn hơn cho nàng móc cá và đào sen nhiều.

Ngày hôm , cả nhà họ Ngôn phát hiện vườn sen nở đầy ao.

Giữa ao sen còn dựng một cái lầu nhỏ, bốn phía lầu treo màn voan, chính giữa bày một giá nướng thịt tinh xảo, trời tuyết rơi cùng uống rượu trò chuyện vô cùng thú vị.

Tịnh Trần liếc ao sen, ánh mắt trực tiếp dừng ở đóa sen vàng chín phẩm duy nhất.

"Nếu ngươi dám bậy bạ, sẽ tiễn ngươi tu!" Ta sẽ trực tiếp tiễn ngươi về quê, đừng mơ tưởng đến việc du lịch miễn phí gì nữa!

Tịnh Trần im bặt, , thấy gì cả.

Sắc mặt của Tuệ Tuệ ủ rũ, lộ vẻ vui.

Mùng sáu Tết, đám phủ Thừa Ân Hầu lưu đày.

Một đêm, lão Hầu gia tóc bạc trắng dẫn theo đàn con cháu cổng thành.

Gió bắc thổi khiến áo choàng của lão Hầu gia đong đưa, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lão Hầu gia gầy nhiều.

Ngay cả quần áo cũng vặn.

Về kinh, ông cũng tìm Tuệ Tuệ.

Không là oán giận, mà là hổ thẹn với nàng.

"Lão gia, lão gia, ngươi cứu ... Dù nàng là Thần nữ, cũng thể hại tổ mẫu . Ta ơn với Hầu phủ của các ngươi, nếu , thì ngày hôm nay của ngươi." Lão thái thái còn vẻ vang như xưa, giờ đây bẩn thỉu, nhếch nhác hình dạng gì.

Mấy nhi tử trong phủ đều trách bà , bà vì ai mà nông nỗi ?

Không vì bọn họ ?

Lão Hầu gia khẽ nhắm mắt, hít một thật sâu.

"Ta nợ ngươi, ngày cưới ngươi, trả hết ."

Lão Hầu gia tức đến run , khắp phủ đang lưu đày, nghẹn ngào mấy nên lời.

"Là , là lơ là việc dạy dỗ, khiến cho bọn nhỏ đều hư hỏng cả."

Vợ chồng Ngôn Nghiên gì thêm, chuyện đều do họ mà .

Lão Nhị tham lam, lão Tam tuy ham chơi ham vui, nhưng vợ chồng yêu thương , một việc ăn nhỏ cũng coi như viên mãn, giờ đây cũng liên lụy.

Loading...