Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:10
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Cửu Tiêu phiền muộn vô cùng.
Lần nhận quà là con sâu to.
Nói về lũ sâu bọ , vẫn còn nuôi, chỉ một hai con, một cung nhân chuyên môn chăm sóc.
Chỉ nửa năm, lượng sâu tăng lên hơn hai mươi con, thậm chí trong cung còn thêm một chức quan mới.
Quan nuôi sâu.
Cũng coi như là tạo thêm việc .
Lần , món quà nhận là dịch vụ tang lễ trọn gói.
"Thích ? Màu ? Ông chủ bảo màu và hoa văn là nhất. Khi dùng nữa, vẫn thể để đồ trang trí." Tuệ Tuệ với đôi mắt long lanh, đầy vẻ mong đợi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phú Cửu Tiêu: Ngươi cái đồ ranh con, thực sự thể lời nào khen ngợi ngươi !!
Lấy hộp tro cốt đồ trang trí ư?
"Chủ tiệm còn tặng thêm quà nữa." Tuệ Tuệ lục lọi, móc một bộ quần áo mỏng manh, màu đen xám.
Phó Cửu Tiêu trải ...
Được , đợi đến khi c.h.ế.t thì áo liệm cũng cần mua.
Có sẵn đây.
Mặt Phó Cửu Tiêu biểu cảm để Vương công công nhận lấy: "Để đó, đợi đến khi trẫm c.h.ế.t hãy lấy dùng." Phó Cửu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, răng va kêu kèn kẹt.
"Không , tặng tiếp, cần khách sáo gì cả. Chúng là ai với ai chứ..." Tuệ Tuệ tỏ thiết như .
Nói xong, lén lút rút từ trong túi một quyển sổ.
"Đây là thứ tìm thấy trong phòng Quốc sư, mau giúp xem thử, di sản của giấu ở ? Bên trong bí mật gì ? Ta chữ ..." Cũng chỉ một nửa mà thôi.
Kiểu chữ nửa vời .
"Mùng sáu Tết học cho đàng hoàng, Thần nữ mà chữ ..." Phó Cửu Tiêu nhức đầu, may mà hôm nay nhà họ Ngôn lên kinh, cuối cùng cũng quản tiểu ma vương .
"Ta cần thư cho tín đồ." Tuệ Tuệ trợn trắng mắt.
"A..." Phó Cửu Tiêu lạnh.
Hắn phát hiện vấn đề lớn nhất của Tuệ Tuệ là nhận chữ.
Mà là sự bóp méo của nàng, sự bóp méo đến mức c.h.ế.t .
Phó Cửu Tiêu nhận lấy cuốn sổ, lật trang đầu tiên, nhíu mày nhẹ.
"Đây... chẳng lẽ là nhật ký l.i.ế.m cẩu?"
Phó Cửu Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Có vẻ như đây là sổ của Quốc sư.
"Nàng vô cùng, từ ngữ nào thế gian thể miêu tả hết vẻ của nàng."
"Đôi mắt của nàng , mang cho cảm giác êm dịu vô cùng thoải mái, thừa thiếu, vặn là hai."
"Lần đầu tiên gặp nàng, trời đang mưa phùn, nàng lặng lẽ quỳ gối bồ đoàn. Đẹp như một bức tranh..."
"Các vị thần khác đều nổi tiếng, vô tín đồ, nhưng mặt , chỉ duy nhất nàng quỳ gối. Nàng cũng từng hướng đến bất kỳ vị thần nào khác, là tín đồ duy nhất của . Lúc đây, tâm tư của nàng. Muốn thỏa mãn nguyện vọng của nàng..."
Ta hiện mặt nàng, hỏi nàng: "Ngươi là tín đồ duy nhất của ở đây, ngươi điều gì mong nguyện cầu ? Ta nguyện vì ngươi mà hiện nguyên hình."
nàng động tĩnh gì, đôi mắt đờ đẫn, hóa ... là một mù. Đôi mắt như , hóa là mù. Ta chuyện với nàng nàng cũng trả lời. Hóa câm điếc. Nàng là một nữ tử đáng thương... quyết định ở bên cạnh nàng.
Phó Cửu Tiêu càng sắc mặt càng trở nên kỳ lạ, lắc đầu, đầy vẻ ghét bỏ, đầy vẻ coi thường.
"Xì... ngu ngốc, ngu mà ngu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-254.html.]
"Hắn gì, mà chia một nửa giọng cho nàng?"
"Hắn thấy gì, mà tặng cho nàng một con mắt?"
"Hắn vị giác, chia một nửa vị giác của cho nàng."
"Đây là kiểu ngu ngốc si tình gì ? Ngu ngốc si tình cũng thể thành tiên ư? Hắn đắc đạo bằng sự ngu xuẩn ?" Phó Cửu Tiêu sợ ngây .
Còn điều khiến Phó Cửu Tiêu thể chấp nhận hơn nữa.
Sổ còn ghi chép: "Mọi đều nàng đến gần vì mạnh mẽ, là thần linh. Ha, thật thú vị, đời bao nhiêu vị thần mạnh mẽ, nàng chỉ tin ? Nàng nhất định điều gì đó khác biệt đối với . Vì , lời của thể tin . Họ nhất định là ghen tị với ." Khuôn mặt Phó Cửu Tiêu đen kịt.
"Ta dắt nàng ngắm khắp bốn mùa xuân hạ thu đông, dắt nàng bước qua giá rét oi bức, dắt nàng khắp nơi thế giới. Ta nghĩ, ắt hẳn là bên cạnh nàng nhiều nhất."
"Nàng ghét mưa, mỗi khi trời mưa, nàng buồn bã... một vẻ mặt u sầu."
"Có lẽ nàng trở thành gánh nặng của , thần linh tuổi thọ và tu vi vô tận, nhưng nàng là phàm, trăm năm cuộc đời thoắt chốc qua . Để trở thành gánh nặng cho , nàng nhiều bỏ trốn, mỗi tìm nàng về, nàng đều âu yếm, cảm động vô cùng. Vì , chia một nửa tuổi thọ cho nàng..."
Phó Cửu Tiêu càng Xuyên càng tức giận: "Tuệ Tuệ, ngươi xem ngươi xem, đây chính là l.i.ế.m cẩu, l.i.ế.m cẩu l.i.ế.m cẩu, l.i.ế.m đến cuối cùng chẳng còn gì cả."
"Đừng xem nữa, đừng xem nữa! Càng xem càng tức!" Bên trong còn ghi chép ít hành vi l.i.ế.m cẩu.
Cái gì mà Tết Nguyên Đán xem pháo hoa, khen một câu pháo hoa , liền dùng tu vi trăm năm để b.ắ.n pháo hoa.
Trăm năm một phát, trăm năm một phát, b.ắ.n pháo hoa suốt cả đêm.
Cuối cùng cô nương cảm động nức nở.
Cô nương thích hoa, thả từng giọt m.á.u thần, mỗi giọt m.á.u hóa thành một đóa hoa bất tử.
Ừm, tặng hoa cho nàng chất thành một ngọn núi.
Phó Cửu Tiêu cuối cùng đến với phàm , trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
Trang cuối cùng trống rỗng, Phó Cửu Tiêu nghĩ, câu trả lời lẽ ở Thịnh Nguyên.
"Tuệ Tuệ, về ngươi tuyệt đối chọn loại nam nhân nịnh hót như , vô vị, chỉ thông minh cũng cao, chọn sẽ ảnh hưởng đến thế hệ , ?"
Tuệ Tuệ gật đầu, ghi nhớ chuyện một cách nghiêm túc.
"Được , đợi xong đợt Cửu Tiêu ca ca sẽ đưa ngươi xem kết cục của gã l.i.ế.m cẩu ..."Phó Cửu Tiêu mang vẻ mặt hả hê, thậm chí còn chút khoái trá.
Liếm cẩu đúng là đáng đời, hahahahaha.
Đang , thái giám đến báo.
"Ngôn gia kinh."
"Vừa tin, Tuệ Tuệ lập tức nhảy xuống khỏi ngai vàng, vui mừng khôn xiết, nhảy nhót tung tăng mà thèm ngoảnh ."
Vẻ mặt của Phó Cửu Tiêu thất vọng, chiếc ngai vàng phủ da hổ, đó dính đầy hoa tươi. Ngai vàng còn trang trí thêm hai chiếc tai, trông ngộ nghĩnh và phong cách công chúa.
Lòng bỗng dưng cảm thấy trống vắng.
"Ngươi Tuệ Tuệ, trong lòng nàng thật sự coi trẫm như nhà ?"
Thái giám cúi đầu mài mực cho Hoàng đế, nghĩ lời , bỗng thấy Hoàng đế tự tìm lý do.
"Tất nhiên trong lòng trẫm."
"Nàng tặng trẫm quà, dù món quà trẫm tạm thời dùng , nhưng dù nàng cũng tặng. Nếu , nàng tặng cho khác? Vương công công, ngươi đúng ?"
Lúc , Phó Cửu Tiêu chiếc hộp tro cốt cũng thuận mắt hơn.
"Hơn nữa, nàng còn trẫm thích màu đen, nên chọn cho trẫm một chiếc hoa văn màu đen. Nàng dựa việc lóc để kiếm tiền, mà bỏ mua quà cho trẫm, theo ngươi, lòng nàng trẫm ?" Phó Cửu Tiêu mặt đầy vẻ khẳng định.
Vương công công cả cứng đờ.
Hít một thật sâu.
"Bệ hạ, ngài đúng." Bệ hạ...
Ngài và vị thần l.i.ế.m cẩu trong cuốn sổ , thật vài điểm tương đồng.