Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:24:08
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ cuối cùng vẫn là chùa Hộ Quốc.

Không để đập xác chết.

Chùa Hộ Quốc món chay ngon tuyệt, vị trụ trì đồng ý riêng cho nàng một mâm. Ăn no căng bụng, Tuệ Tuệ mới về phía thiền phòng.

Tiếng chuông chùa Hộ Quốc vang lên vô cùng thanh tao. Tiểu sa di dẫn Tuệ Tuệ về phía thiền phòng của quốc sư, cửa, Tuệ Tuệ cảm nhận một bầu khí tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Tiểu sa di dẫn Tuệ Tuệ về phía thiền phòng của quốc sư, cửa, Tuệ Tuệ cảm nhận một luồng khí c.h.ế.t chóc nồng nặc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẫn còn tứ tán nguồn lực bản nguyên.

Mở cửa, quốc sư khoanh chân bồ đoàn, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, lan tỏa từng tia hàn ý.

"Ngươi đến ?" Quốc sư sâu nàng.

Như đang nàng, như xuyên qua nàng, về phía khác.

"Lần , đến muộn, nhưng đến sai ..." Giọng Quốc sư hiu quạnh, ánh mắt ngập tràn nỗi buồn sâu thẳm.

"Ta thật vô dụng... Lần lượt bỏ lỡ... rõ ràng , ngươi còn lớn, thứ vẫn còn kịp..." Một giọt nước mắt lăn dài má Quốc sư.

"Ta chờ ở đây bốn trăm năm . Ta đợi ngươi bốn trăm năm ..."

Mặt của Tuệ Tuệ biểu cảm: "Bốn trăm năm? Ngươi già nên hồ đồ ? Bốn trăm năm , mới chỉ là một luồng ý thức, còn hóa hình ."

Quốc sư chằm chằm nàng ngây ngốc.

Bỗng nhiên , xong bật .

"Ngươi... quên mất, ngươi xóa ký ức nữa ... Ta vẫn luôn theo đuổi ngươi, theo dấu chân ngươi... Tại , ngươi thể đầu một chứ?"

Mặt Tuệ Tuệ đầy vẻ khó hiểu: "Ta ngươi mà, mắt gần như lồi ngoài , ngươi ?"

Quốc sư khổ.

"Ta , bây giờ gì, ngươi cũng tin ."

" , thực sự bao giờ nghĩ đến việc hại ngươi."

"Ta chỉ ... khiến ngài trở ." Quốc sư khẽ lẩm bẩm, nhưng thể , sai lầm quá nhiều .

Hắn sợ rằng nếu sai lầm thêm nữa, sẽ thúc đẩy tiến trình, khiến thứ một nữa đến kết cục như xưa.

Quốc sư nàng chớp mắt, như khắc ghi hình ảnh nàng tâm trí.

"Ta chờ đợi quá lâu, quá lâu ... đến nỗi sắp nhớ rõ khuôn mặt của ngài nữa..."

"Xin , tổn thương ngài." Hắn khẽ.

Ánh mắt về phía Tuệ Tuệ, ẩn chứa những cảm xúc mãnh liệt mà Tuệ Tuệ thể hiểu nổi.

"Ngươi sắp... hóa thành hư vô ..."

Tuệ Tuệ dần tan biến, từng chút từng chút hóa thành linh khí tan biến hư vô.

Ánh mắt Quốc Sư vẫn luôn dõi theo nàng.

"Ngài tạo , tất cả thứ , cũng nên trở về với ngài."

Nói xong, im lặng một lúc.

Như dùng hết sức lực, vẻ mặt bi ai : "Sau ... ngàn vạn đừng thu nhận thêm, đôi mắt của khác nữa..."

"Cũng đừng thu nhận bất kỳ cơ quan nào nữa... Sợi tóc cũng đừng lấy." Quốc sư xong câu , liền tan biến hư vô.

Thần hồn tan nát, còn kiếp .

Tuệ Tuệ ngây những ánh sáng lấp lánh, khi nàng đưa tay , những ánh sáng liền xuyên qua lòng bàn tay nàng.

"Đôi mắt? Đôi mắt gì?"

"Là của ... linh khí."

"Là sức mạnh thuộc về ..."

Nguồn gốc sức mạnh của Quốc sư, sức mạnh của nàng.

Chỉ thấy bồ đoàn xuất hiện một vật trong suốt, Tuệ Tuệ bước lên nhặt nó lên.

Nàng thấy đó là một đoạn xương ngón tay.

Mảnh xương ngón tay trở nên trong suốt lấp lánh, bên trong còn những tia sáng vàng lấp lánh chuyển động,"Hắn tạo từ một mảnh xương ngón tay ?"

Tuệ Tuệ vô cùng kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-253.html.]

Chỉ một mảnh xương ngón tay mà thể sức mạnh to lớn như , thật là lợi hại.

Tuệ Tuệ vui vẻ nhét mảnh xương ngón tay lòng. Ước chừng đây là của vị thần thượng cổ nào đó.

Vật bề ngoài giống như xương ngón tay, mà giống như một miếng ngọc quý tinh xảo, giống như một món đồ trang sức.

Tuệ Tuệ kỹ những di vật mà Quốc sư để , bồ đoàn đè một quyển sổ.

Quyển sổ ố vàng, trông khá cổ kính.

Khi nàng mở nó , phát hiện rằng nó sửa chữa nhiều , chứng tỏ nó thực sự lịch sử lâu đời.

Tuệ Tuệ ôm quyển sổ, nghiêm túc một hồi lâu, cuối cùng đến kết luận ...

Rất nhiều chữ !

Tiểu cô nương nhét quyển sổ trong gian, bước những bước chân ngắn tí tẹo khỏi thiền phòng.

"Ta còn chuẩn cho một hộp tro cốt nữa, nhưng mà dùng đến, lười mang về, nên tặng cho sư trụ trì luôn." Tuệ Tuệ nhét hộp tro cốt tay sư trụ trì, quà cáp mà, tặng ai cũng .

Sư trụ trì lặng lẽ nàng.

Mặc dù, ha, bần tăng là tín đồ trung thành nhất của Thần nữ, nhưng mà ngươi tặng bần tăng hộp tro cốt thì...

Bần tăng thể tức giận ?

Tiểu sa di lén lút : "Khi trụ trì viên tịch, sẽ hóa thành xá lợi tử, chùa thờ phụng." Nhìn xem, bao nhiêu công đức của trụ trì suýt nữa sụp đổ.

Tuệ Tuệ về phía tiểu sa di, tiểu sa di lắc đầu lia lịa: "Ta chết..."

"Ồ, mang về thôi." Tuệ Tuệ tỏ thất vọng.

Ôm hộp tro cốt lẻ loi .

Sau khi trở về cung, đôi mắt nhỏ bé của tiểu gia hoả đảo quanh một cách lén lút.

Sau đó, tìm một mảnh lụa tinh xảo, đó còn thắt một chiếc nơ, tiểu cô nương vui vẻ về phía Ngự thư phòng.

"Cửu Tiêu ca ca, cẩn thận chuẩn một món quà cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích nó." Vừa bước cửa, Tuệ Tuệ liền ôm hộp quà chạy về phía Phó Cửu Tiêu.

Phó Cửu Tiêu đang phê duyệt tấu chương, mày khẽ nhướng lên, che giấu nổi vẻ vui mừng.

"Đứa nhỏ , phí tiền . Ngươi vốn chẳng bao nhiêu tiền, còn mua quà cho Cửu Tiêu ca ca nữa..." Phó Cửu Tiêu miệng thì trách móc, nhưng mày mắt đều cong cong, đây là đầu tiên Tuệ Tuệ thật sự tặng quà cho !

"Cửu Tiêu ca ca ngươi lòng ..." Ôi, Tuệ Tuệ quả nhiên là đặt ở trong lòng.

"Chỉ cần là quà ngươi tặng, Cửu Tiêu ca ca đều thích. Sẽ dùng ngay, ai phép đụng , chỉ Cửu Tiêu ca ca mới dùng." Hai tay Phó Cửu Tiêu nhận lấy hộp quà, ánh mắt Tuệ Tuệ càng thêm dịu dàng.

"Dùng ngay? Không... ... cần ." Mặt Tuệ Tuệ đầy vẻ hoang mang.

Dù chỉ một khắc, thực sự thể chờ đợi hơn nữa.

Hắn thề đấy.

Bất kể là gì, đều sử dụng nó ngay lập tức!

Đây là đầu tiên Tuệ Tuệ nghiêm túc tặng cho quà.

"Có thể là quần áo?"

"Là giày??"

"Quấn chặt như , là thắt lưng ? Ta , chắc chắn là đồ trang trí, vuông vắn thế , chẳng lẽ là nghiên mực?" Phó Cửu Tiêu , tháo gỡ món quà.

Mở tung hộp quà bên ngoài, một chiếc hộp gỗ tinh xảo, lộng lẫy mang đậm thở cổ kính hiện mắt.

Trên chiếc hộp gỗ vẽ vô hoa văn bí ẩn, trông giống như một loại bùa chú.

Trên hộp còn một chữ "Thọ" to lớn.

"Ta , món quà nhất định ở bên trong." Rắc rắc, Phó Cửu Tiêu mở hộp . ...

Hộp gì cả.

Từ khi thấy hộp , Vương công công run rẩy ngừng. Mắt trắng dã, chỉ hận tại ở đây, chốn địa ngục !

"Đồ bên trong hộp ?" - Phó Cửu Tiêu lẩm bẩm.

Tuệ Tuệ ngẩng đầu : "Phải đợi ngươi mới . Giả vờ gì..."

"Cửu Tiêu ca ca lớn như , thể nhét hộp..." Tiếng của Phó Cửu Tiêu, đột nhiên im bặt.

"Sao nhét ? Thiêu xong cũng chỉ còn hai lạng tro thôi mà... Ông chủ hộp thể chứa cả ba trăm cân."

Nụ mặt Phó Cửu Tiêu dần dần đông cứng .

Buổi sáng ngươi tang thảm thiết cho , buổi tối ngươi mang đến hộp tro cốt, nên, đây là một bộ hai món tang lễ ???

Loading...