Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:23:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Nguyên Thần Quân cảm thấy lòng n.g.ự.c khẽ run lên.
Cúi đầu cụp mắt gì.
Tuệ Tuệ, đứa nhỏ thông minh lanh lợi , liền trượt thẳng từ ngai vàng xuống, tiến đến mũi Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên sợ hãi đến mức hồn vía suýt bay.
"Người đó... cũng là ?" Tuệ Tuệ mắt Cảnh Nguyên, ánh mắt chút thấu hiểu.
Nàng nhỏ, nhưng nàng ngốc.
Chiến thần Cảnh Nguyên thở dài một , giữa hai hàng lông mày lộ vẻ xót xa và bất lực.
"Là ngài."
"Mỗi vị thần khi trải qua lịch kiếp đều sẽ xóa bỏ ký ức và sức mạnh để đầu thai thế giới phàm trần. Ngài cũng , nhưng sức mạnh của Ngài quá mạnh mẽ, một phần sức mạnh thể tiêu tan, chỉ thể mang theo khi đầu thai. Điều dẫn đến một hiện tượng khác thường, ở nhân gian, điều gọi là điềm lành."
"Tính cách ngài trong sáng, trong mang theo một phần linh lực, lẽ là Đọa Thần giới sớm tìm đến Ngôn Kiều Kiều ở kiếp , khiến ngài chịu đủ đắng cay."
"Thiên Đạo tức giận, thế giới nhỏ bé , suýt nữa sụp đổ , tất cả suýt nữa cùng ngài chôn vùi." cuối cùng, cũng khác là bao.
Bởi vì, Phó Cửu Tiêu gần như tàn sát tất cả .
Cuối cùng tự vẫn.
lời , .
"Vì , để ngài mang theo ký ức và sức mạnh xuống." Thiên Đạo công bằng và vô tình nhất, nhưng cũng một tia thiên vị.
Tất cả sự thiên vị đều dành cho tiểu nữ oa mặt .
Sợ nàng chịu nhiều thêm một tia tủi nhục.
"Đọa Thần giới thù địch với Thiên giới, bắt nạt ? Ta chỉ là một Thần nữ nhỏ bé đơn thuần, dễ thương, trẻ tuổi và vô tri, sức mạnh gì, cũng chọc giận nó." Tuệ Tuệ bực bội .
Nàng luôn cảm thấy, Đọa Thần giới đang nhắm .
Không bằng chứng, chỉ là dựa trực giác của Thần nữ.
"Nghe ... là do Thần Quân của họ con tra nhiều . Thật xúi quẩy..."
Chiến Thần vẻ hả hê khi gặp họa, dứt lời thấy Thanh Thần trừng mắt .
Chiến Thần vội ngậm miệng.
Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên với vẻ tò mò, hỏi: "Tra? Tra gì ?".
Chiến Thần chớp mắt, đáp: "Ta đang hát mà, tiếng chim hót líu lo trời ...".
"Chúng thể ở Nhân giới quá lâu, tiểu thần nữ... Cảnh Nguyên cai quản luật pháp Thần giới, nên cố tình vi phạm." Chiến Thần mấp máy môi, dường như gì đó, nhưng thấy Thanh Thần lắc đầu nhẹ nhàng về phía .
Đáy mắt ẩn chứa vài phần cảnh cáo, Chiến Thần đành thôi.
"Thôi ." Tuệ Tuệ lắc lắc bàn tay mập mạp, trong lòng suy ngẫm vị Thần Quân ai tra .
"Thần giới vẫn chứ?" Tuệ Tuệ hỏi một câu.
"Tốt, ." Không ngài ở đấy, thật lắm.
Tuệ Tuệ với vẻ mặt nghi ngờ: "Khi , các ngươi lóc nức nở, xa nhà lâu như , thực sự thể ?"
Thanh Thần kéo nhẹ tay áo của Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên gượng gạo, gì.
Hắn dám rằng, khi ngài hạ phàm, Thần giới vui mừng đến mức chỉ thiếu nổ pháo ăn mừng.
"Được , các ngươi hẳn là đang cố gắng kìm nén nỗi buồn và nhớ nhung nhỉ?" Tuệ Tuệ thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, vẻ mặt nghiêm túc .
"Các ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ sớm lịch kiếp thành công, trở về tìm các ngươi."
Hai vị thần khi rời , đều suýt .
Hai vị thần mới rời , Phó Cửu Tiêu mặc long bào đẩy cửa bước .
Hắn thích thần linh.
Ngay từ khi thần linh xuất hiện, cảm nhận tràn đầy sát khí, đầy sự chống đối, vì né tránh họ.
"Chúc mừng Tuệ Tuệ lấy chính danh cho ." Phó Cửu Tiêu mỉm .
Chỉ trời mới , kìm nén thế nào mới thể đè nén cơn thịnh nộ ngút trời trong lòng.
Tuệ Tuệ thế mà, từng một lịch kiếp thất bại nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-248.html.]
Bị nhập trần gian, hút cạn m.á.u thần, giam cầm nhiều năm, sống bằng chết.
Tiểu gia hoả cố tình cau mày: "Việc chính danh , cũng là vấn đề quan trọng nhất, mà nhiệm vụ của Tuệ Tuệ chính là lấy trật tự, quét sạch tà ám trong thiên hạ!" Đó là nguyên tắc cơ bản của nàng với tư cách là một vị thần.
Phù Cửu Tiêu khẽ một tiếng.
"Đừng , Cửu Tiêu ca ca ở đây." Phó Cửu Tiêu vô cùng đau lòng.
Tuệ Tuệ với vẻ mặt nghi ngờ: "Ta mới , là ai chứ? Ta là thần nữ, còn sĩ diện chứ?"
Nói xong hưng phấn : "Ngươi thấy Thần gác cửa ? Hắn là gác cổng nhà đấy, năm xưa chính vì tuấn tú nên chọn gác cổng."
Chiến Thần tự chứng minh bằng thực lực, hề , năm xưa ưu tiên chỉ vì nhan sắc.
Phó Cửu Tiêu xoa đầu tiểu gia hỏa, đứa nhỏ ngốc , chỉ ngươi mới cho rằng là tiểu Thần nữ bình thường thôi.
Chiến Thần lính gác, ngươi nó kinh hoàng đến mức nào ?
"Tuệ Tuệ, nam nhân sẽ lừa dối. Càng càng độc ác." Thiếu niên tuấn tú thanh tao khuyên nhủ một cách nặng nề.
"Ngươi ? Triều đại một cô nương Vương gia, cha quyền thế ngút trời, hai nữ nhi trong nhà gả cho những thanh niên tài giỏi. Chỉ nàng, tiểu nữ nhi cưng nhất trong phủ..."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Xem Trọng một ăn xin tuấn mỹ, đó ăn xin ngoài đánh thiên hạ, ở bên ngoài lấy một công chúa. Còn nàng? Ở nhà chờ đợi mười tám năm, đào rau dại mười tám năm, lo toan việc nhà cho , chăm sóc cha ."
"Sau đó nàng đón về, còn nam nhân thử thách, cuối cùng, chỉ Hoàng hậu mười tám ngày chết. Trong thời gian đó còn chịu đủ sự nhục mạ, ngươi xem, nàng gì?"
Phó Cửu Tiêu lộ vẻ mặt lo lắng.
Ai ngờ tiểu nha đầu nuốt nước miếng: "Ta !"
"Chắc chắn rau dại ngon lắm, thì thể đào mười tám năm!?"
"Ta cũng ăn, cũng đào rau dại. Nàng thật hạnh phúc, rau dại tươi ngon để ăn." Vẻ mặt của Tuệ Tuệ vô cùng kích động.
Phó Cửu Tiêu??
Đàn gảy tai trâu!
"Đó gọi là kẻ phụ lòng..." Phó Cửu Tiêu lắc đầu ngán ngẩm.
"Rau trộn lòng heo ? Ta cũng thích ăn." Hai mắt Tuệ Tuệ sáng rỡ.
"Ngươi ? Ta đánh răng mỗi ngày, răng trắng và khỏe lắm, nên... thể ăn chút đường hô lô ? Đùi gà to ? Bánh kẹo ngọt ngào ?" Tiểu gia hoả chắp hai tay , vẻ mặt nài nỉ.
Đáng yêu vô cùng.
"Thái y kiểm tra , răng của chỉ lung lay thôi, ít nhất cũng đến năm tuổi rưỡi mới rụng." Bình thường hài tử sẽ răng khi sáu bảy tuổi, nhưng Tuệ Tuệ ăn uống , thiếu dinh dưỡng nên việc rụng răng lúc năm tuổi rưỡi cũng là bình thường.
Phó Cửu Tiêu bất lực lắc đầu, đầy sự cưng chiều.
"Thật là hết cách với ngươi mà! Hôm nay là mùng một, trong cung liền suốt đêm một mẻ bánh dày để tế thần. Ngươi là tiểu Thần nữ, ăn một ít cũng ."
" bánh dày mới khó tiêu hóa, buổi tối nên ăn nhiều." Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của nàng, Phó Cửu Tiêu liền sai mang một đĩa bánh đến.
Kích thước bằng ngón tay cái, bánh dày trắng mịn còn phủ một lớp đường.
Nóng hổi, đây là lúc mềm dẻo nhất.
Tuệ Tuệ cắn một miếng và đưa miệng, mắt sáng bừng lên.
Mềm mại và ngọt ngào, lập tức lấp đầy miệng.
"Ngon quá ngon quá... thích quá..." Lời còn dứt.
Biểu tình mặt tiểu Thần nữ đờ đẫn.
Như còn mang theo một tia thể tin nổi, một tia tủi nhục.
Bỗng chốc, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy sương mù.
"Làm ? Cắn lưỡi ? Bỏng ?" Phó Cửu Tiêu thấy vẻ mặt vui vẻ của nàng bỗng chốc đờ đẫn.
Chưa kịp định thần, liền thấy nha đầu ngốc nghếch nhổ một thứ màu trắng, đó còn dính một chút máu.
Ngay lập tức, tiếng kinh hoàng vang lên vang động cả đất trời.
"Ôi răng , răng của ! Hu hu hu hu!!"
"Phó Cửu Tiêu, ngươi gãy răng của ! Hu hu hu hu..."
Nếp dẻo, gãy chiếc răng sữa của tiểu cô nương!!
Chịu bao nhiêu tủi nhục cũng , lấy m.á.u thần cũng , cha bỏ rơi cũng .
Bị nếp dính rụng một cái răng, lóc thảm thiết.
Phú Cửu Tiêu: Ôi toi, mạng xong !