Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-07-17 12:36:04
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tướng quân quả là một tên vua nịnh nọt.
Mọi đều rằng là vị tướng sắt đá ghét cái ác như thù, thể dung thứ cho những kẻ gian trá trong triều đình.
Trong những thể cưng chiều Tuệ Tuệ nhất, chính là .
"Miếng da hổ , ngài thể lót long ỷ. Long ỷ cứng lạnh..."
"Đây, mang theo một cái lò nhỏ, lên triều để Vương công công đốt lửa cho ngài. Khi nào ăn hạt dẻ nướng, cứ cho vài hạt. Ăn hạt dẻ lạnh sẽ đau bụng."
"Khoai lang nướng, bánh nếp nướng, đều ngon."
"Mùa đông điện Kim Loan lạnh khủng khiếp, uống sữa nóng cũng thể đặt lên để giữ ấm."
"Trong cung ai bắt nạt ? Nếu bắt nạt, thì hãy đến nhà họ Tạ ở, gian chính giữ cho ngài." Tạ tướng quân lẩm bẩm, lẩm bẩm gắp thức ăn cho nàng ăn.
Tạ tướng quân rưng rưng nước mắt, vị đại tướng uy phong lẫm liệt, trong lòng thương xót và áy náy nhất chính là những nữ quyến trong phủ.
Trưởng nữ kẻ thù trả thù, bắt cóc bốn năm nay, sống c.h.ế.t rõ.
Hắn bặt vô âm tín nơi chiến trường, thê tử mang thai truy sát, suýt c.h.ế.t cả ba con.
Nếu khi trở về phủ, còn thê tử, e rằng mạng sống của cũng sẽ theo .
Hốc mắt Tạ tướng quân đỏ lên, cả nhà họ Tạ đều nhờ ơn tiểu ân nhân mà mới sum vầy viên mãn.
Hắn chút việc vặt cho tiểu ân nhân thì ?
Ngại đám triều thần ?
Lần ai dám cằn nhằn nữa thì xử đó.
———-
"Uyển Nguyệt, nay vất vả lắm mới đoàn tụ với cha , chi bằng ở phủ ? Ngươi là đích nữ mà nhà họ Tạ khổ cực tìm về, nương ở đây, ai dám ." Tạ phu nhân lo lắng nữ nhi bận tâm, đầy vẻ thương yêu .
A Nguyệt bặm môi, đối với Tạ phu nhân hành đại lễ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nương, mạng sống của A Nguyệt là do nhà họ Ngôn cứu . A Nguyệt hứa với nhà họ Ngôn sẽ chăm sóc cho Tuệ Tuệ. Chờ đến khi nhà họ Ngôn lên kinh đô, A Nguyệt mới về nhà cũng muộn." A Nguyệt mỉm , nếu gặp nhà họ Ngôn, lẽ nàng tự vẫn từ lâu.
Căn bản thể chịu đựng đến bây giờ.
"Hơn nữa, A Nguyệt ở bên cạnh Tuệ Tuệ hề oan ức." Ngay cả nữ đế cũng chỉ thể tiểu tỳ nữ của nàng.
A Nguyệt may mắn khi gặp Tuệ Tuệ.
Tạ phu nhân cũng khuyên nhiều, giờ nàng cũng nắm chút manh mối.
Tuệ Tuệ chỉ sợ thua kém gì của nàng.
Thậm chí...
Phủ Thừa Ân Hầu nhầm .
Lầm tưởng mắt cá là ngọc trai.
Rốt cuộc, nàng thực sự Tuệ Tuệ cứu giúp.
Năm xưa Tuệ Tuệ mới ba tuổi, thể cứu hai đứa con của nàng.
Sau bữa cơm, Tạ phu nhân bế cặp song sinh đến dập đầu.
"Đây là điều nên , ngươi cứu họ hai . Cũng cứu nữ nhi A Nguyệt của , cũng như cứu cả gia đình họ Tạ chúng ." Tạ phu nhân dỗ dành hai đứa nhỏ ngây thơ quỳ xuống lạy. Nói , hai đứa nhỏ vô cùng thiết với Tuệ Tuệ.
Có lẽ vì Tuệ Tuệ, nên hai đứa nhỏ mới may mắn sinh .
Tuệ Tuệ xoa xoa đầu hai : "Kiếp nạn của họ qua, phần đời còn bình an khỏe mạnh, thể sống đến chín mươi chín tuổi."
Tạ phu nhân càng thêm vui mừng.
Lòng nàng mới thực sự an yên.
Cả phủ tiễn Tuệ Tuệ cửa, Tạ tướng quân càng cất tiếng trầm trọng: "Tiểu ân nhân cứ yên tâm, nếu thể dùng đến , nguyện c.h.ế.t muôn hối tiếc."
Không ai rằng, chỉ một ngày.
Vị tướng quân vốn căm ghét cái ác như thù, trở thành ủng hộ lớn nhất cho nàng.
Tạ phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y A Nguyệt chịu buông, A Nguyệt an ủi bà: "Nương, tối còn tiệc đêm giao thừa trong cung, nữ nhi cũng sẽ tham dự. Nương cứ đến sớm là ..."
Tạ phu nhân lúc mới nở nụ .
Rời khỏi phủ họ Tạ, Tuệ Tuệ liền đến Tuệ Mãn Các.
Sau vài tháng, Ngôn Minh cao hơn nàng một cái đầu, vóc dáng càng ngày càng cao thêm.
"Đồ trang sức nhà bán sang các nước láng giềng, kiếm kha khá tiền. Ta bàn bạc với cha , để tri ân bá tánh, cho sửa bộ đường sá ở Tú Sơn thành đường lớn bằng phẳng. Sang năm sẽ thể đưa sử dụng."
"Hiện tại cả trấn đều đang nghĩ đến việc dựng bia tưởng niệm cho ngươi."
" , quán lẩu quán sữa cũng mở đầy khắp Đại Việt."
"Ở phủ thành Vọng Sơn mới mở một vườn bách thú, buôn bán tấp nập. Ta nghĩ, là mở một vườn bách thú ở tất cả các phủ thành trong Đại Việt nhỉ?"
"Loại hình kiếm khá . Cũng tiền chứng bệnh thích ngược đãi , mỗi khỏi sở thú đều gào thảm thiết. đầu đến thứ hai, thứ ba, danh tiếng của vườn bách thú càng ngày càng lan rộng. Mở ở , tất cả đều ùn ùn kéo đến."
"Năm nay vọng sơn thúc đẩy kinh tế, sang năm chắc chắn sẽ cuối cùng nữa. Lý đại nhân trở về kinh đô nhậm chức ước tính còn thể thăng quan..." Ngôn Minh tủm tỉm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-236.html.]
Tam ca của nàng quả là một nhân tài.
Tuệ Tuệ nheo mắt, nảy ý tưởng, mở Thiên Nhãn, lén lút tam ca ca của .
Chỉ thấy đầu của tam ca, lờ mờ hiện một hình ảnh kỳ lân mơ hồ.
Kỳ lân, thần thú!
Mí mắt Tuệ Tuệ giật giật, ôi trời, cao thủ kiếm tiền thần thú hóa thành.
Thảo nào Tam ca của nàng chỉ quan tâm đến tiền.
Từ xưa đến nay, tất cả các thương nhân đều thích mua kỳ lân để trấn nhà cầu tài.
Ai mà ngờ linh vật kỳ lân đích tay kiếm tiền chứ!
"Cha sắp kinh , mua một toà nhà ở phía bắc thành. Tam tiến tam xuất, đến lúc đó sẽ chỗ ở. Tiểu Thần Tài há miệng toe toét, hở một hàm răng lọt gió.
A Nguyệt liền : "Cô nương, chúng vẫn nên ăn đồ ngọt nữa, ngài xem răng của Tam Công Tử rụng hết ."
Nói xong, liền lấy ngay quả hồng ngọt trong tay Tuệ Tuệ.
Mùa hồng ngọt, ngọt đến mức ê răng.
Để mềm, chỉ cần hút nhẹ, vị ngọt mềm mại tan chảy ngay trong miệng.
Tuệ Tuệ đau lòng đến mức nức nở. Tận dụng lúc A Nguyệt chú ý, nàng lén lút bóp một cái túi tiền giấu ở thắt lưng.
Mềm mại, lớp da mỏng manh chỉ cần chạm nhẹ cũng rách, Tuệ Tuệ vô cùng cẩn thận.
Ngôn Minh buổi sáng học, tối về tính sổ sách. Tính toán kỹ lưỡng tất cả các tài sản, từ nhà cửa, ruộng đất cho đến các khoản thu nhập khác.
Sau đó, báo cáo tóm tắt tiền cho Tuệ Tuệ, để Tuệ Tuệ bao nhiêu tiền.
"Có lẽ, năm giàu nhất Đại Việt sẽ đổi chủ ." Tiểu ca ca Ngôn Minh nhàn nhạt , chỉ trong vòng một năm, dồn ép cơ nghiệp trăm năm của đối phương xuống bùn.
Tuệ Tuệ hít một thật sâu, ban đầu định mời ca ca cung dự tiệc, Ngôn Minh rằng hề hứng thú với chuyện .
Còn bằng đống ngân phiếu mà đếm tiền.
Tuệ Tuệ từ Tuệ Mãn Các bước , trời sắp tối.
Nhóm thị vệ vây quanh nàng cửa, chuẩn trở về cung.
Tuệ Tuệ mới vài bước, bỗng nhiên... sắc mặt đổi đột ngột.
"Có trộm! Có kẻ trộm móc túi !!" Tuệ Tuệ dậm chân la lớn, đám thị vệ hành động cực kỳ nhanh chóng, chỉ chốc lát tóm lấy thiếu niên đang cầm túi tiền giẫm đạp chân.
"Ngươi bậy! Ngươi đánh rắm! Đây là túi tiền của , oan uổng quá! Oan uổng quá!!" Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, túm chặt lấy túi tiền kêu oan.
Xung quanh ít bá tanh tụ tập, xôn xao .
"Các ỷ thế h.i.ế.p , đây là túi tiền của , các vu oan cho . Có tiền là thể bậy ?" Thiếu niên môi đỏ răng trắng lanh lợi, lúc ít bắt đầu thương cảm cho .
A Nguyệt tức giận đến mức mặt mày xám xịt.
Tuy nhiên Tuệ Tuệ ngây .
Toàn tỏa ánh sáng của Phật, khí tức của Phật vọt cao lên trời.
Thiếu niên thấy ánh mắt hài hước của nàng, khỏi ngẩn .
Bỗng nhiên, chỉ cảm thấy chiếc túi tiền ướt át toát mùi thơm ngọt ngào.
Một khi cúi đầu.
Tiếng tí tách của nước đường màu đỏ từ trong túi tiền chảy , tỏa hương vị ngọt thanh đặc trưng của quả hồng.
Thiếu niên đờ đẫn thứ mắt.
"Phải chăng ngươi vấn đề? Cái túi tiền thêu viền chỉ vàng đẽ như mà đựng vàng bạc mà đựng hồng?" Thiếu niên phẫn nộ quát mắng.
Vừa mắng la, bỗng chốc òa lên .
"Ta xui xẻo gì thế thế !"
"Đoạn thời gian đây, để ý một nữ nhà giàu, nàng lén lút ôm một túi đồ to. Ta phí nhiều sức lực mới ăn trộm về , hóa chỉ là một xấp bài thi và bài tập!"
"Sau đó ăn trộm vòng tay vàng của một nữ nhân, kết quả vòng tay là giả, nàng còn vu khống đổi lấy cái thật, bắt sửa mái nhà của nàng để đền bù mới cho , cái bọn hư vinh !!"
"Sau đó lén lút lấy chiếc nhẫn ngón trỏ của một quan lão gia. Quỷ đó là một kẻ biến thái Chiếc nhẫn từ xương chết, khiến gặp ma mấy ngày."
"Hôm nay, ăn trộm cái túi tiền của ngươi, cái túi tiền thêu bằng chỉ vàng, mà bên trong chỉ là quả hồng! Ta xui xẻo gì thế !" Thiếu niên gào nức nở, trông như sắp sụp đổ .
Tuệ Tuệ a một tiếng.
Ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi ... ngươi ăn trộm của nữ nhà giàu ?" Ánh mắt chằm chằm.
Thiếu niên hít mũi: "Ừm, trông giống hệt ngươi, mập mạp tròn vo. Lén lút ôm một cái túi, còn tưởng là đựng đồ quý giá gì đó. Ai ngờ là bài tập, đó là đầu tiên ăn trộm đồ, áy náy quá nên trả cho nàng."
Tuệ Tuệ với vẻ mặt chút cảm xúc.
Kẻ trộm vặt nàng nguyền rủa!
Xứng đáng.
Như !