Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-07-17 12:35:56
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nàng đuổi ?" Ngôn Nghiên bưng một chén nóng trong tay, làn khói lơ lửng khiến thể rõ sắc mặt .
"Có lóc thảm thiết ? Có hối hận van xin tha thứ ?" Ngôn Nghiên cụp mắt hỏi.
Người hầu quỳ gối mặt đất, nhíu mày nhẹ, há miệng, một lúc mới lề mề : "Vừa mới khỏi cửa..."
"Lão phu nhân của phủ Thượng thư dẫn theo trong phủ chờ ngoài cửa, mời nàng đến ở tạm."
"Còn Đại lý tự khanh Thẩm đại nhân cũng chờ ngoài cửa."
"Còn vãn bối trong phủ của Lục các lão đều chờ ở ngoài cửa, mời nàng đến ở tạm."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ba bên tranh cãi ngớt, cuối cùng... cuối cùng trong cung phái đích đến đón, đưa cung."
Trong đại sảnh, im lặng hồi lâu, chẳng ai lên tiếng.
Ngôn đại nhân nhấp môi, khẽ nheo mắt.
Mắt nhắm , hình ảnh gương mặt tròn trịa của Ngôn Tuệ Tuệ hiện lên trong tâm trí.
Vẻ hồn nhiên, thông minh và tinh ranh, đôi mắt như thể thấu thứ. Lờ mờ, còn thể nhận nét mặt lúc mới chào đời.
Đồng thời...
Cũng giống với Kiều Kiều chút nào.
Thực , từ nửa năm , đứa nhỏ tìm về.
Sống trong phủ mấy tháng nay, vô cơ hội để xem, nhưng bao giờ .
Lão phu nhân liếc một cái, hiệu cho hầu lui .
"Được , hài tử đó phúc cùng Hầu phủ. Hài tử, ngươi gì cũng , nhưng thể tìm thứ hai thể mang hy vọng cho Hầu phủ."
"Kiều Kiều đưa lên vị trí đó, đó là con ruột của ngươi cho đến nay. Hơn nữa, Ngôn Tuệ Tuệ nuôi hư tính nết bên ngoài phủ, để nàng chỉ càng hỏng việc." Lão phu nhân giấu sự ghét bỏ trong mắt.
"Ta thư đoạn tuyệt cho ngươi, sẽ còn cơ hội Hầu phủ." Lão phu nhân nhàn nhạt .
Ngôn Nghiên kinh ngạc: "Mẫu , dù nàng cũng là cốt nhục của ."
"Ngươi là hy vọng dập tắt sự kiêu ngạo của nàng, để khiến nàng nhục nhã trở về chứ? Ngươi đừng mơ tưởng nữa, cho dù ngươi , cũng tuyệt đối cho ngươi ! Hơn nữa, khi xưa nàng ở phủ, những con cá chép trong hồ sen đều c.h.ế.t hết, gà chó trong phủ ngày ngày quỵ xuống đất rên rỉ... Bản nàng chính là chổi."
"Nàng và Kiều Kiều dù cũng là..."
"Hai ngày đêm ở bên , sớm muộn gì cũng sẽ khác phát hiện điều bất thường."
Ngôn đại nhân hít một thật sâu: "Bên phía cha, ngài thu xếp thỏa ? Đừng để lộ manh mối nào."
Lão phu nhân khẽ gật đầu, lúc hài tử sinh đôi chào đời, lão Hầu gia bệnh nặng một trận.
Lúc đó bệnh nặng, sợ hài tử dính bệnh, lão Hầu gia suốt ngày liệt giường, chuyện mờ ám trong phủ.
Giờ đây bỗng dưng tìm cháu gái, lẽ chỉ lão Hầu gia là thực sự vui mừng.
"Phụ về e là sẽ nổi giận."
Lão phu nhân lạnh: "Nổi giận thì , còn thể bỏ ?"
"Ngài dỗ dành Kiều Kiều cẩn thận, mai tối là yến tiệc năm mới trong cung, mùng một Tết mời thần linh, để xảy chuyện gì lộn xộn." Ngôn Nghiên thở dài, dặn dò cẩn thận.
Lão phu nhân gật đầu.
Khi Ngôn Nghiên trở phòng ngủ, Lý thị đang ở mép giường, chằm chằm hai bộ quần áo trẻ sơ sinh giường mà ngây .
Ngôn Nghiên sững sờ.
"Đây là tã và quần áo mà Kiều Kiều và Tuệ Tuệ dùng khi còn ở cữ, còn cả quần áo lúc mới sinh. Nguy thử ngửi xem, năm năm trôi qua mà vẫn còn thoang thoảng mùi sữa ."
"Mọi đốt hết đồ của Tuệ Tuệ hồi xưa , lén lút giữ một bộ."
Ngôn Nghiên im lặng.
"Ta nghĩ rằng, khi rời khỏi phủ Hầu, nàng sẽ chịu nhiều khổ sở. Hóa , nàng sống đến ... ?" Chỉ cần dựa vài lời , cũng thể hiểu , nàng nuôi dưỡng trong sự cưng chiều mà lớn lên.
Hoàn thua kém Kiều Kiều.
Không hiểu , rõ ràng nàng sống , nhưng lòng vui vẻ.
"Có lẽ, vì đứa bé đó thiếu gì cả, khiến nàng thiếu cảm giác cần thiết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-233.html.]
"Sao nàng thể hiểu ? Ta cũng là một , nàng thể thông cảm cho ? Kiều Kiều là cùng ruột sinh với nàng, lẽ hai đứa là mối quan hệ thiết nhất thế gian, thể trở thành kẻ thù của như ?"
"Tại nàng thể nhường nhịn một chút?"
"Họ cùng chung dòng máu, con hoang bên ngoài nhặt về." Lý thị lóc kể lể.
Mí mắt của Ngôn Nghiên giật giật:"Câm miệng!"
"Tự dưng nhắc đến con hoang gì? Con , dù là thất sinh cũng con hoang!" Ngôn đại nhân cau mày quát mắng.
"Ngươi vẫn còn nhớ nữ nhân nuôi bên ngoài ? Miễn là ở đây, đừng hòng mà bước nhà ! Ngôn Nghiên, những , hầu mà ngươi , đều lo liệu cho ngươi cả , nhưng nàng thì tuyệt đối !"
"Hai các ngươi tâm đầu ý hợp, hai ngươi thanh mai trúc mã, nàng từng gả chồng , còn hổ ? Hoa tàn, liễu úa mà còn về , nhục ?"
"Câm miệng! Nhìn cái bộ dạng hiện tại của , giống gì chủ mẫu đương gia, trông ngươi chẳng khác gì một con đàn bà đanh đá!" Ngôn Nghiên nổi giận quát.
"Ta giống con đàn bà đanh đá? Do các ngươi ép buộc hết đấy." Lý thị hôm nay kích động mạnh, liền tức giận mắng chửi.
"Năm xưa tự chọn gả cho khác, chồng c.h.ế.t về nương tựa ngươi, sinh cho mày một nam một nữ, ngươi thế mà còn hoà li?"
"Haha, năm xưa nếu Quốc sư phán mang thai Thần nữ, e rằng đứa con hoang ở ngoài sắp đời !" Lý thị oán giận .
Năm xưa khi phát hiện mang thai.
Thì nuôi bên ngoài liền ôm bụng đến cửa, la to là mang thai con của Ngôn Nghiên.
Mọi chuyện vốn dĩ ồn ào náo nhiệt, chỉ tiếc là...
Khi Quốc sư đến, nàng bỗng chốc trở thành nữ nhân săn chào nhất phủ .
Đứa bé , quả nhiên là đến để mang may mắn và cứu vớt nàng. Lão phu nhân vốn dĩ can thiệp, nhưng cũng ép ngoại thất bỏ thai.
"Ngươi oán trách bỏ đứa trẻ tội đó ? Đáng tiếc ..." Lý thị vuốt ve mái tóc vấn cao.
"Chừng nào còn sống, chừng nào Kiều Kiều còn sống, nàng bao giờ thể bước cửa nhà . Nàng mãi mãi chỉ là ngoại thất, là thứ thể lên thềm nhà." Lý thị khinh miệt .
"Con do sinh mới là Thần nữ. Ngoại thất , dù sinh cũng chỉ là đứa con tội , là con Không thể ngoài ánh sáng, ai nhận."
Ngôn Nghiên đột nhiên hết giận, nhắm mắt một cách nhẹ nhàng.
"Không thể lý giải ," xong, Ngôn Nghiên liền bỏ .
Lý thị ném tất cả đồ đạc bàn xuống đất, tướng công gì, Ngôn Tuệ Tuệ cũng gì, tất cả đều là thứ .
Đã mạo hiểm nhiều để tìm nàng về, nàng thể thấu hiểu cho , nhất định tranh cãi với Kiều Kiều?
Lý thị nén giận, sang bếp nhỏ chuẩn một bàn thức ăn ngon, đích mang đến cho Ngôn Kiều Kiều.
Đây mới chính là nữ nhi mà nàng luôn mong nhớ.
Sáng sớm ngày hôm , Ngôn Nghiên quan phục triều.
Ngày ba mươi Tết là buổi triều sớm cuối cùng trong năm, tối còn tiệc Giao thừa trong cung.
Sáng sớm tinh mơ, Ngôn đại nhân đội gió tuyết khỏi cửa.
"Ngôn đại nhân, ngài đoạn tuyệt quan hệ với đứa trẻ đó ?"
"Đại nhân, ngài thật sự cần nữ nhi nữa ?" - Các vị đại nhân chờ trong điện Kim Loan nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt Ngôn đại nhân lộ vẻ cay đắng: "Đứa nhỏ lòng tham vô đáy, phủ của quá nhỏ, thể chứa vị Phật lớn . Có lẽ, cả đời sẽ bao giờ gặp nàng nữa."
Ngôn đại nhân là quan ngũ phẩm, khi lên triều thể ở cuối điện Kim Loan.
Giọng thái giám truyền đến.
"Hoàng đế giá đáo..." Mọi đồng loạt quỳ rạp xuống đất, Ngôn đại nhân cũng theo dòng tiến đại điện.
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Bình ." Vị hoàng đế trẻ tuổi tuấn phi phàm, vóc dáng thanh mảnh như ngọc, giơ tay lên, Ngôn đại nhân liền dậy.
Mắt khẽ nâng lên, liền đối diện với đôi mắt sáng ngời.
Ngôn đại nhân ngớ .
Chỉ thấy, ngai vàng cao cao thể nào với tới, thể nào thẳng, đang chính là nữ nhi mà hôm qua đuổi !!
Ngôn Tuệ Tuệ!!