Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-07-17 12:35:54
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vô châu báu quý giá chuyển ngoài như nước chảy.
Lý thị rùng , nàng phu nhân đương gia của Hầu phủ nhiều năm, từng thấy cảnh giàu sang như .
Nàng mà , Lâm thị nuôi của Tuệ Tuệ, thu gom tiền bạc từ khắp nơi gửi cho Tuệ Tuệ, quả thật là nuôi nấng cưng trong ổ vàng ổ bạc.
Tiền của ở phía khỏi cửa, tiền của ở phía vẫn còn trong sân.
Như một con rồng dài.
Lúc , bộ hạ nhân phủ Thừa Ân Hầu đang dọc hành lang dài, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ hàng chi nhánh hít một lạnh.
"Chưa từng , nha đầu nhà quê tiền đến ?"
"Từ kẽ ngón tay của nàng rỉ một sợi, chúng ăn cả năm cũng hết."
"Dưỡng mẫu của nàng, là nhà ở nông thôn khai thác đá ?" Nói chuyện là cô nương trẻ tuổi, là đích nữ của Nhị phòng, lúc đáy mắt mang theo vài phần ghen tị.
Một tháng, nàng mới ba mươi lượng bạc.
Bên cạnh một tiểu đồng nhi ba bốn tuổi, tiểu đồng nhi là của nàng .
Lúc đang nàng .
"Tuệ Tuệ tỷ tỷ, trong nhà của ngươi ở nông thôn gì ?" Đứa bé hiểu mâu thuẫn giữa lớn, bèn hỏi điều khiến thắc mắc.
A Nguyệt thấy tiểu chủ tử ăn vụn bánh dính đầy miệng, liền hành lễ đáp: "Trong nhà cô nương chút tài sản nhỏ bé, chỉ là sở hữu vài mỏ đá phỉ thuý nối liền thôi. Mà những mỏ phỉ thuý đó đều tên của cô nương. Phu nhân và lão gia yêu thương nữ nhi, nên kiếm tiền đều gửi danh nghĩa của cô nương."
"Trong nhà kiếm chút tiền bạc mà chỗ tiêu, bèn mua ít cửa hàng. Mà nhà mua cửa hàng giống nhà khác, lắt nhắt mua từng căn. Nhà đều mua nguyên một dãy phố, đó cả dãy phố đều do nhà kinh doanh." A Nguyệt mím môi, chỉ trong vòng một năm, tài sản của nhà họ Ngôn đến mức thể đong đếm .
"Phu nhân nhà , dù nghèo cũng thể nghèo Tuệ Tuệ, dù khổ cũng thể khổ nữ nhi. Núi vàng biển bạc cho Tuệ Tuệ, đều xứng đáng."
"Gia sản trong nhà đều thuộc sở hữu của cô nương. Hiện tại, danh nghĩa cô nương mỏ phỉ thuý, vài chục dãy phố, vài trăm mẫu đất, và cả khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, ..."
Mọi trợn tròn mắt.
Một dãy phố một dãy phố mua cửa hàng?
Vài trăm mẫu đất?
Nhà mỏ?
Lý thị mặt trắng xen lẫn xanh, : "Quả thật là đề phòng Hầu phủ của chúng . Tí tuổi đầu mà tâm địa sâu như ."
A Nguyệt khẽ , : "Lý phu nhân thật là nhạt nhẽo. Cô nương kinh ngày đầu tiên là mang theo đặc sản quê hương, là đá thô tự tay khai thác, sớm báo cho phu nhân mà."
"Trong viện của cô nương, một cái cây giá trị hàng chục vạn, bất kỳ chiếc bàn nào cũng bằng ngọc thạch, mặt đất lát bằng phỉ thuý, đèn lồng chứa đầy minh châu. Lý phu nhân, cô nương chúng bao giờ giấu giếm điều gì? Nếu phu nhân từng bước sân của cô nương, quan tâm đến cô nương một , phu nhân lẽ ."
"Con gái ruột về nhà mấy tháng, Lý phu nhân hề đến thăm hỏi tận nơi, phu nhân còn gì về hiền con thảo chứ!" A Nguyệt che miệng khẽ.
Làm cho Lý thị tức giận đến mức suýt ngã quỵ.
"Đi ! Đi ! Đã thì đừng ! Đừng tưởng rằng dựa việc gia đình nuôi tiền mà thể vênh váo huênh hoang, chỉ là lũ nhà giàu mới nổi thôi! Thợ buôn là hạng thấp kém nhất!" Lý thị run rẩy nhẹ .
A Nguyệt hít một thật sâu, nàng với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Phu nhân, ngươi thật sự là quan tâm đến nữ nhi ruột của chút nào."
"Đại ca của cô nương mười sáu tuổi, thi đỗ giải nguyên, sang năm sẽ kinh."
"Nhị ca ca của cô nương mười bốn tuổi, là Trung Võ tướng quân tứ phẩm, so với Ngôn đại nhân tướng công của ngài, còn cao hơn một bậc.
"Cô nương tam ca mới chỉ bảy tám tuổi, hiện nay quản lý tài sản của cô nương Tuệ Tuệ vô cùng thỏa đáng, chia sẻ lợi nhuận với thương nhân hoàng gia. Sang năm, e rằng danh hiệu thương nhân giàu nhất thiên hạ sẽ đổi sang nhà họ Ngôn ." Mỗi khi A Nguyệt một câu, trong Hầu phủ đều hít thở kịp.
"Ba công tử trong nhà đều yêu thương Tuệ Tuệ đến tột cùng, vì để nàng cần nể nang ai, cầu xin , ai cũng cố gắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-232.html.]
Lý thị run rẩy cả , mắt tối sầm , bóp chặt lòng bàn tay mới chống đỡ mà ngã xuống.
Đây, đúng là khiến cho nàng đắc ý.
"Tuy nhiên, về chuyện , ngài đúng là nhắc nhở chúng . Lâm phu nhân ngài một nữa vứt bỏ cô nương, đau lòng vô cùng."
"Dù ngài cũng chiếm vị trí ruột, năm xưa ngài vứt bỏ cô nương một , giờ gọi về vứt bỏ thứ hai, Lâm phu nhân đau lòng lắm. Sợ rằng ngài sẽ còn ức h.i.ế.p cô nương, đặc biệt cho đưa đến một tờ giấy đoạn tuyệt. Đã đoạn thì đoạn cho dứt khoát."
A Nguyệt mỉm , nhanh tay lấy một tờ giấy đoạn tuyệt.
Lý thị tái mặt, định lên tiếng, nhưng vượt qua nàng , trực tiếp giơ tờ giấy đoạn tuyệt lên.
Lão phu nhân chống dậy, Ngôn Tuệ Tuệ bằng ánh mắt căm thù, lệnh: "Ký!"
Tương lai của phủ Hầu phụ thuộc Ngôn Kiều Kiều, nặng nhẹ thế nào bà tự nhiên phân biệt rõ ràng.
Lúc , trong lòng Lý thị chút lo sợ, từ trong xương tủy tỏa một tia bất an.
"Nương..."
"Nghĩ đến Kiều Kiều, vì nàng Kiều Kiều chịu bao nhiêu uất ức? Nghĩ đến Hầu phủ, khi nàng đến Hầu phủ, mấy năm nay Hầu phủ như mặt trời ban trưa, Nghiên ca nhi liên tục thăng quan. Ngươi hãy bây giờ! Địa vị của Hầu phủ đang tràn ngập nguy cơ, Kiều Kiều nghi ngờ, bản ngươi hãy suy xét kỹ lưỡng." Lão phu nhân lạnh lùng quát.
Lý thị lập tức mím môi, còn ngăn cản nữa.
"Nương đúng."
Giấy đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ.
Từ đầu đến cuối Tuệ Tuệ đều cả, vì yêu, nên từ đến nay hề quan tâm.
Nàng cũng hề mong đợi điều gì.
Mặc dù từ nhỏ bỏ rơi, nhưng gia đình mang cho nàng tất cả tình yêu.
Nàng là kẻ đáng thương, gì cả và chỉ mong chờ cha ruột cho một chút tình thương.
Nàng giàu .
Cả về mặt tinh thần lẫn vật chất, gia đình họ Ngôn đều cho nàng thiếu thốn thứ gì.
Tuệ Tuệ sớm học cách tên của chính . Hai chữ Tuệ Tuệ tuy khó khăn một chút, nhưng dù cũng học .
Lão phu nhân đích mặt nhi tử ký tên tờ đoạn tuyệt thư. Lý thị run rẩy tên bằng cả hai tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Tuệ ký tên và ấn dấu tay.
Nàng thể thấy rõ ràng, sợi dây liên kết giữa bản và phủ Thừa Ân Hầu đang một lưỡi d.a.o vô hình cắt đứt trong uy quyền bao la của trời đất.
Trong lòng Tuệ Tuệ hả hê vui sướng, phủ Thừa Ân Hầu sẽ thể chiếm vận may của nữa!!
"Chỉ nguyện, từ nay về , còn mối quan hệ. Hai bên liên quan!" Lý thị khẽ khàng lẩm bẩm.
Khuôn mặt còn mang nét trẻ thơ của nãi oa sâu nàng : "Có một câu, dặn dò Lý phu nhân."
Phải, nàng bao giờ gọi nàng là nương.
Trong quá khứ của nàng, bên cạnh nàng, một vị phụ nhân khác đối xử với nàng như là báu vật.
"Mỗi năm ngày mười lăm tháng hai, hy vọng phu nhân Lý thể ăn chay niệm Phật, nhất là thể niệm thêm hai Kinh Vãng Sanh. Sẽ lợi cho phu nhân." Tuệ Tuệ nàng một cái.
Lý thị nhíu mày: "Tự nhiên là thể. Mỗi năm ngày mười lăm tháng giêng sinh nhật Kiều Kiều, ngày đó trong thành những danh tiếng đều đến chúc mừng. Kiều Kiều liền , ngày mười lăm tháng giêng là dành cho ngoài, ngày mười lăm tháng hai nàng mời và bạn bè tụ tập nho nhỏ, ngày đó phủ nhất định sẽ náo nhiệt, là ngày vui vẻ."
Mỗi năm đến ngày đó, đều uống vài chén rượu.
Tuệ Tuệ ngẩn : "Lấy ngày đó để ăn mừng, ngươi quả là... gan . Chỉ mong rằng, ngươi sẽ hối hận."
Nói xong, đầu bỏ .
Ngu ngốc mà .