Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-07-17 12:35:27
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Cửu Tiêu tự bế tắc.
Lỡ lời cay độc đầy một ngày, bản nhảy múa theo ý , vặn vẹo m.ô.n.g lắc lư đầu.
Phó Cửu Tiêu lúc cảm nhận sự trớ trêu của phận.
Tuệ Tuệ nhếch miệng toe toét: "Đừng cúi đầu nhé, cúi đầu váy sẽ tụt." Ngay đó, nàng cạc cạc đến mức như tiếng ngỗng kêu.
Cơn tức giận của nàng trút .
Phó Cửu Tiêu lập tức , Tuệ Tuệ lập tức nhảy xuống ghế, nắm lấy vạt váy của , định nũng.
Ai ngờ lực lớn...
Rẹt!
Một tiếng.
Chiếc váy mỏng như cánh ve của Phó Cửu Tiêu nàng xé toạc một mảng lớn.
Bầu khí càng trở nên căng thẳng hơn so với đó.
Hai , vẻ mặt của Tuệ Tuệ thật vô tội???!
Mãi đến khi tai Phó Cửu Tiêu đỏ bừng và bỏ chạy, Tuệ Tuệ mới kịp nhận .
Sau khi xem màn biểu diễn ngẫu hứng của Phó Cửu Tiêu , tâm trạng Tuệ Tuệ vui vẻ hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, Phó Cửu Tiêu quần áo trở , mặt vẫn cau và đen sì.
Hắn đáng lẽ chứ!! Phủ Vọng Sơn nghèo đói suốt bao nhiêu năm, mà bỗng dưng thể lấy loại hạt giống phi thường , ngoài tiểu Tuệ Tuệ thì còn ai khác thể chứ?!"
Nghĩ đến hôm qua mới lời cay nghiệt, hôm nay đích đến đây tự vả, Phó Cửu Tiêu chỉ hận thể đào một cái hố để chôn xuống.
"Ngươi yên tâm, còn nhớ ngươi mặc váy nhảy múa lúc nãy ." Tuệ Tuệ vẻ mặt chân thành.
"Ngươi cần gì cả." Phó Cửu Tiêu lặng lẽ lên trời.
Tuệ Tuệ ngoan ngoãn đáp một tiếng "Ồ".
"Ta cố ý cãi với ngươi. Ngày kinh, gặp nhiều tỷ tỷ... họ..."
Tuệ Tuệ ngừng một chút.
"Các nàng mặc lụa là gấm vóc, đầu cài đầy trâm cài son, rõ ràng đều là những thiếu nữ tuổi xuân sắc, nhưng trói như súc vật."
"Các nàng lóc thảm thiết, van xin tha và dập đầu, nhưng ai để ý đến họ."
Ngày hôm , thành quỳ gối hai bên đường tiễn đưa tiên hoàng về nơi an nghỉ cuối cùng. Đoàn rước linh cữu từ hoàng cung đến tận nơi cách đó mười dặm.
Tuệ Tuệ theo xa.
Nhìn chằm chằm tiên hoàng hạ táng, khoảnh khắc niêm phong lăng mộ, đẩy tất cả nữ tử lăng mộ hoàng đế.
Hầu hết vẫn là những nữ tử ở độ tuổi hai mươi mười tám, độ tuổi rực rỡ như hoa, vẫn còn chút non nớt gì về đời.
Tất cả đều chôn sống.
Sau đó, nàng rằng một trong cung ban cho rượu độc và lụa trắng, chỉ còn một thái phi con cái nuôi dưỡng trong cung.
Khi chôn cất, oán khí ngút trời trong lăng mộ vô cùng khủng khiếp.
Nếu Tuệ Tuệ là bình thường, nàng thể giả vờ thấy.
nàng , nàng là nữ tử, cũng là Thần nữ, và nàng đế vương yêu thương.
Chỉ một câu của nàng, thể đổi phận bi thảm của nữ giới trong hàng nghìn năm , Tuệ Tuệ thể giả vờ mù quáng ?
Phó Cửu Tiêu gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.
"Ca ca ."
Tuệ Tuệ từng coi như hàng hóa mà ném , đó lão Trần thị đổi lấy lương thực, điều cho thấy địa vị của nữ tử quá hèn mọn, ai coi trọng nữ tử.
Nàng từng trải qua điều tương tự, vì mới thể đồng cảm với khác.
Trên đời bao nhiêu nữ tử từng lên đến vị trí cao, nhưng ai nghĩ đến việc nâng cao địa vị của họ.
Ngày hôm khi trở về cung.
Phó Cửu Tiêu liên tiếp ban ba đạo thánh chỉ.
Đạo thứ nhất, khi đế vương băng hà, phi tần con phép ở cung hoặc về nhà. Phi tần con tự do lựa chọn ở cung hoặc về nhà. Bãi bỏ tục tuẫn táng sống.
Đạo thứ hai, Cho phép nữ tử hoà li và chia đều gia sản, khuyến khích tái hôn.
Đạo thứ ba, Cho phép thành lập trường học dành cho nữ tử, nếu nữ tử nhập học thì nhà ngăn cản.
Ba đạo thánh chỉ ban , cả kinh thành đều chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-221.html.]
"Tâu bệ hạ, nữ tử tài năng mới là đức hạnh, họ thể học? Nữ tử chữ chỉ thêm thị phi, gà mái gáy sáng, bệ hạ quên ?" - Một lão thần ở triều đầy vẻ phẫn nộ.
Phó Cửu Tiêu cao ngai vàng, nhàn nhã liếc Chu đại nhân.
"Chu đại nhân, nhớ đích nữ và đích cháu gái trưởng của ngài đều vỡ lòng từ năm ba tuổi. Hơn nữa, cũng thấy ngài lấy một vợ chữ?" Chu đại nhân nghẹn .
Phó Cửu Tiêu khẩy một tiếng, chẳng qua là nữ tử khi sách hiểu lý lẽ, sẽ đe dọa địa vị cao quý của nam giới mà thôi.
Phó Cửu Tiêu là nam tử, nên cũng thể thấu hiểu tâm lý của loại nam tử .
Chẳng qua là mong nữ tử thể dựa dẫm họ mà tồn tại mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bệ hạ, nữ tử thủ tiết vì phu quân mất mới là phúc cho con cháu !!" Ngô đại nhân đau lòng tột độ.
Phó Cửu Tiêu sắc mặt nhàn nhạt: "Sao ? Con cháu nhà ngươi vô tích sự, cần lão nương cả đời cô độc, kiếm lấy tấm bảng trinh tiết về ?"
"Con cháu vô tích sự, còn trách móc bà già thủ tiết."
Ngô đại nhân mắng đến đỏ mặt tía tai. Nương của ông mười sáu tuổi gả nhà.
Sau khi sinh ông ở tuổi mười tám, phụ của ông qua đời.
Từ khi mười tám tuổi, nương của ông bắt đầu ở , góa bụa, góa nuôi nấng ông trưởng thành. Để cho ông học, ngày ngày trời sáng giặt giũ, mùa đông giá rét, tay ngâm nước sưng tấy.
Đôi tay bà co quắp, thể hoạt động tự do.
Ban đêm còn thêu thùa, hai bàn tay sưng vù, đến luồn kim cũng khó khăn, thêu thùa nhiều năm, mắt cũng .
Sau đó, im lặng hồi lâu, mới những năm qua bà mệt mỏi , lấy chồng.
Năm , ba mươi chín tuổi.
Lúc , lời ban đầu của ông là gì? Ông còn lờ mờ nhớ : "Mẫu , nhi tử chỉ đỗ Bảng Nhãn, ở triều đình sẽ gặp nhiều khó khăn. Nhi tử chỗ dựa nào cả, nếu mẫu thể kiếm tấm bảng trinh tiết, sẽ lợi cho danh tiếng của nhi tử."
Ông vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, ánh sáng trong mắt mẫu tắt lịm.
Kể từ đó, mẫu bao giờ nhắc chuyện nữa, cho đến khi tấm bảng trinh tiết đưa về, nụ của mẫu cũng thể chạm đến đáy mắt.
"Dùng tấm bảng trinh tiết và chôn sống để thưởng cho nữ tử, vốn dĩ là một hủ tục." Phó Cửu Tiêu kìm nén sự ghê tởm.
"Bảng trinh tiết, trẫm thấy ca ngợi gì, chỉ thấy con cháu bất hiếu, vì danh tiếng bản mà trói buộc cả đời mẫu . Hy sinh tương lai của mẫu , để thành vinh quang của bản , thật là hiếu đến chết." Phó Cửu Tiêu liếc Ngô đại nhân một cái, Ngô đại nhân rụt cổ dám thêm lời nào.
"Bệ hạ, thần ý kiến gì về việc bãi bỏ bảng trinh tiết."
"Về việc nữ tử học hành, thần cũng ý kiến gì." Đồng ý cho nữ tử lập học đường thì chứ?
Ai sẽ cho họ lập? Họ cũng sách để mới tính!
Bất luận ai đến lập, đều sẽ triều thần và tất cả nam giới xa lánh.
" việc phi tần của đế vương tuẫn táng, việc lưu truyền nghìn năm, là quy củ từ xa xưa. Đây là vinh quang tột bậc của gia tộc, là vinh quang của họ. Việc , tuyệt đối thể bỏ!"
"Có thể chôn cùng Hoàng đế là diễm phúc của các nàng."
Hầu hết các triều thần đều là những bảo vệ kiên định cho hoàng thất, uy quyền của Hoàng đế thể xâm phạm một chút nào, họ sẽ bao giờ nhượng bộ.
Phó Cửu Tiêu nhướng mày.
Tuệ Tuệ thật là một tiểu thông minh lanh lợi, nàng đoán rằng các triều thần sẽ kiên quyết phản đối điều khoản .
Rốt cuộc, chỉ điều khoản mới liên quan trực tiếp đến lợi ích thiết của các triều thần.
Phó Cửu Tiêu khẽ ho một tiếng,"Vì ..."
"Hứa đại nhân, đồn rằng gia đình ngài nhiều con cái. Trong nhà dường như chỉ đích nữ. Hãy gửi tranh vẽ của nàng cung, trẫm sẽ xem thử."
"Vương đại nhân, đồn rằng đích tôn nữ nhà ngài sinh giống hệt ngài, ngài yêu thích. Hãy gửi cung, trẫm sẽ xem thử giống ."
"Lâm đại nhân, đồn rằng ngài một chim sa cá lặn, trăng khuyết hoa nhút. Là ngài đích nuôi dạy, chăm sóc còn chu đáo hơn cả nữ nhi ruột."
"Tiêu đại nhân, ngài tuổi già một nữ, như bảo bối trong tim. Năm nay mới mười hai tuổi, mấy năm tạm thời đừng gả cho đấy." Phó Cửu Tiêu tủm tỉm, chuyên môn dò hỏi xem họ yêu thương hài tử nào nhất.
Con , ai cũng sở thích riêng.
Chuyên đào khoét những thứ quý giá nhất!
"Trẫm, trong vài năm tới định động phòng, cần thủ hiếu vài năm cho tiên đế."
"Nếu trẫm chẳng may gặp chuyện gì may, thì phiền mấy vị ái phi vì trẫm mà táng theo." Phó Cửu Tiêu vung tay chỉ một cái đám triều thần, đều là những đứa nhỏ mà các triều thần yêu thích nhất.
Mọi trong triều hít một thót tim, run rẩy .
"Tâu Bệ hạ, thần dị nghị."
"Tâu Bệ hạ, thần dị nghị."
Tất cả những kẻ ngang bướng, cúi thấp đầu cao quý của họ xuống.
Ôi, quả nhiên Tuệ Tuệ là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi!
Ai dám đồng ý, thì cho con cưng của họ cung để táng cùng!