Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-07-17 12:35:24
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bệ hạ, xin ngài hãy dùng một chút, đừng để tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe."
Vương công công nhỏ giọng .
"Bệ hạ, Ngôn cô nương còn trẻ, khó tránh khỏi phần kiêu căng. Xin bệ hạ đừng vì chuyện mà hại sức khỏe." Vương công công nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Phó Cửu Tiêu mặt biểu cảm duyệt tấu chương, cả đêm ngủ.
"Trẫm quả thật là dung túng nàng đến sợ trời sợ đất . Lần trẫm tuyệt đối sẽ cúi đầu ." Phó Cửu Tiêu thấy nhiều cung nhân , bèn ném bút xuống.
Vậy nếu cúi đầu , thể diện hoàng đế còn ?
Vương công công lập tức dám khuyên thêm nữa.
Phó Cửu Tiêu khoanh tay lưng, bên cửa sổ cau mày gì.
Tuệ Tuệ là bụng, nàng , lẽ nào...
Nàng tận mắt chứng kiến cảnh tượng phi tần của tiên đế chôn sống theo.
Phó Cửu Tiêu đưa tay vuốt ve trán.
Tiên đế vẫn luôn trong quan tài băng mà chôn cất. Khi Tuệ Tuệ kinh, đúng lúc gặp những ngày tiên đế chuẩn nhập lăng.
Từ xa xưa quy củ, phi tần con cái phép nuôi dưỡng trong cung.
Còn phi tần con cái, theo tiên hoàng chôn cùng.
Hai năm khi tiên hoàng băng hà vẫn còn tuyển tú nữ, chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng , phi tần trẻ nhất trong hậu cung của ông mới đến tuổi cập kê.
Tuổi hoa niên, chịu c.h.ế.t theo tiên hoàng.
Thủ tiết suốt đời, là đãi ngộ cực .
Điều nàng tranh giành, chỉ là việc thủ tiết .
Là cuộc đời nữ tử mong manh như cỏ dại.
"Thưa bệ hạ, từ biên quan đến."
Phó Cửu Tiêu hít một thật sâu, mới .
Ai ngờ, Ngô Thắng Nam về đến mang theo một tin tức tồi tệ.
"Nhảy múa?" Biểu cảm mặt Phó Cửu Tiêu một tia nứt.
Vương công công liếc , thấy sắc mặt Hoàng đế còn khó coi hơn , đành lén lút dẫn theo thái giám lui .
"Thưa bệ hạ, tuy rằng phận hiện tại của ngài như đây. lời hứa của quân tử..."
Ngô Thắng Nam gượng gạo.
"Hơn nữa, hạt giống của nàng chỉ mang lợi ích cho quân đội mà còn cứu sống hàng vạn bá tánh Đại Việt. Hạt giống , nghĩa là bá tánh Đại Việt sẽ bao giờ chịu đói nữa. Việc thất hứa và trục lợi như ...
Phó Cửu Tiêu tức giận đến mức mặt mày trắng bệch.
Từng một đều gây khó khăn cho ?
"Ngươi bảo trẫm uốn éo, vặn vẹo để cho mua vui giải trí ư?"
Ngô Thắng Nam thấy sắc mặt bệ hạ , vội vàng : "Tâu bệ hạ, đây là để mua vui giải trí. Đây là để mang lợi ích cho hàng vạn bá tánh trong thiên hạ."
Phó Cửu Tiêu cả đều là bực bội.
"Lúc đầu khi ngài mua lương, ngài hứa ."
Ngô Thắng Nam thì thầm, m.ô.n.g nàng chỉ thể bầm dập.
"Đó là lời hứa của ngươi." Phó Cửu Tiêu lạnh lùng liếc nàng một cái.
Hắn và quân sư, chỉ là đùa thôi.
Vậy mà ghi trong khế ước.
Lão tử đây các ngươi, quả là phúc lớn tày trời.
"Chắc chắn thể, trốn tránh trả kèo ! Kho lương biên quan của chúng hơn mười năm dư thừa. Năm nay... Cổng kho lương thể đóng . Lần đầu tiên ăn no." Ngô Thắng Nam quỳ mặt đất.
Phó Cửu Tiêu im lặng hồi lâu, mới lẳng lặng : "Hiện trường, chỉ thể một nàng!" Hắn là từ biên quan c.h.é.m g.i.ế.c ngoài, tự nhiên rõ gian khổ của binh sĩ biên quan.
"Nếu ngoài, lập tức c.h.é.m tha!" Phó Cửu Tiêu hất tay áo, Ngô Thắng Nam lập tức hô lớn.
"Lời của Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, quả là nam nhi đại hán tử! Bệ hạ hãy yên tâm, nàng phận của ngài, sẽ mất mặt mũi của bệ hạ."
Phó Cửu Tiêu sắc mặt hơn mấy phần.
"Bệ hạ, thuộc hạ chuẩn y phục cho ."
Nhìn thấy ánh mắt thiện ý của Hoàng đế, Ngô Thắng Nam cố cúi đầu : "Người dựa trang phục, ngựa dựa yên, dù cũng chuẩn đầy đủ chiến bào chứ."
Phó Cửu Tiêu mặt đen xì, lén lút khỏi cung.
Sau khi lên ngôi, luôn hy vọng rằng đối phương sẽ quên chuyện .
Không ngờ, vận rủi vẫn may mắn giáng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-220.html.]
"Để bại lộ phận của ngài, thuộc hạ thuê một cái sân lớn ở bên ngoài. Nàng chờ ở bên ngoài , ngài chỉ cần đến đó là ." Ngô Thắng Nam dám tiến đến gần, chỉ sợ hoàng đế sẽ c.h.é.m cả chín tộc nàng.
Phó Cửu Tiêu mang vẻ mặt như cha mới mất.
Đợi Ngô Thắng Nam lui .
Phó Cửu Tiêu hỏi: " , nàng sai ?"
Không từ một tên ám vệ: "Thưa chủ tử, Ngôn cô nương khi trở về ăn tối, sáng sớm nay cảm lạnh nên đến thư viện. Tin tức ban ngày hôm nay vẫn truyền về." Ám vệ nhỏ.
Ám vệ mà phái , mỗi ngày ba báo tin tức. Việc lớn nhỏ đều sẽ truyền . Sáng nay vẫn truyền .
Phó Cửu Tiêu mím môi: "Các ngươi lui xa một chút, cách nơi ba dặm."
Ám vệ tuân lệnh, lặng lẽ dẫn lui xa.
Phó Cửu Tiêu Tuệ Tuệ nhiễm phong hàn, trong lòng chút tự trách.
thể diện của Hoàng đế khiến thể hạ cầu hòa .
"Lần ... trẫm tuyệt đối cúi đầu ." Phó Cửu Tiêu đẩy cửa bước .
Mà lúc , những ám vệ cách đó ba dặm một mặt ngơ ngác đồng nghiệp cũng đang cây.
"Làm các ngươi ở đây?!?" Ám vệ của Ngôn Tuệ Tuệ, ở đây?!
Ám vệ sắc mặt kinh ngạc, nó, bệ hạ sắp lật xe !
khi tận mắt thấy bệ hạ bước , bọn họ chỉ đành hít một thật sâu, giả vờ chết, coi như gì cả.
Phó Cửu Tiêu mặt đen như than váy, chiếc váy lụa mỏng như cánh ve, mặc còn kêu lách cách, Phó Cửu Tiêu nổi gân xanh trán.
"Đùi đều lộ ở ngoài, còn cái thể thống gì!"
"Cái thứ là ở kiếm ?" Phó Cửu Tiêu da đầu tê dại, trong lòng quá là giận, về nhà nhất định đánh gãy chân Ngô Thắng Nam.
Hoàng đế trẻ tuổi, đầu tiên mặt lộ vẻ hổ.
Phó Cửu Tiêu dám đối mặt với chính chủ, chỉ nhắm mắt, lưng về phía nọ.
Theo tiếng nhạc ở xa vặn vẹo cổ, vặn vẹo chân.
Cái eo của cứng đơ như một cái gậy.
Hắn vẫn quên vặn vẹo cổ, giống như một con ngỗng trời trắng bóp nghẹt họng.
Cay mắt.
Thật sự cay mắt.
Hai con chim vai Ngôn Tuệ Tuệ đều dang rộng cánh che khuất đôi mắt đậu xanh.
Một trong chúng còn phun bọt trắng như sắp ngã lăn .
Có lẽ Hoàng đế cũng cảm thấy điều gì đó .
Hắn rút một thanh kiếm dài từ hông, múa kiếm tuyết.
Kiếm thuật của điêu luyện, điệu múa kiếm uyển chuyển mạnh mẽ, khiến Tuệ Tuệ khỏi thẳng .
Thanh kiếm vung vẩy nhanh đến mức gần như để bóng mờ, tách biệt với tuyết trắng xóa xung quanh. Vũ điệu kiếm càng lúc càng mạnh mẽ, sắc bén. Tuyết trắng lưỡi kiếm tụ thành một con rồng trắng dài, múa theo gió.
Tuệ Tuệ há hốc miệng, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Âm thanh vút qua nhanh, như tiếng xé rách.
Anh phá vỡ luồng kiếm khí, con rồng trắng bỗng nhiên nổ tung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuyết trắng tan , Phó Cửu Tiêu cầm kiếm xoay .
Sương mù trắng dần tan từng chút một.
Khi Đợi Phó Cửu thấy gương mặt đối diện.
Biểu cảm mặt, cũng dần dần nứt vỡ.
Hai một lớn một nhỏ, đồng loạt khựng .
Cảnh tượng lúc như đóng băng, bầu khí ngượng ngùng đến mức gần như đặc .
"Tuyệt đối cúi đầu?"
"Ngoảnh đầu là con rùa?"
Tuệ Tuệ thẳng , mày nhíu , mỉm chi, đúng là báo ứng nhãn tiền mà!!
Thiên Đạo cha cha quả nhiên vẫn yêu thương nàng!!
Mới hôm qua còn hùng hồn tuyên bố, tuyệt đối cúi đầu, tuyệt đối dỗ dành nàng mà!!
Nhìn chằm chằm nàng, trong khoảnh khắc đó như thể hoang mang.
Hắn đang nghi ngờ phận.
Số phận trớ trêu!
Lời tàn nhẫn ngày hôm qua, tất cả chỉ để tát mặt ngày hôm nay!