Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:53:22
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão Hầu gia lão phu nhân nghiêm chỉnh cổng lớn.
Tiểu sư thúc từ xa đến, sư phụ dặn dò kỹ càng, tự nhiên quan tâm.
"Nhanh chóng báo cho tiểu sư thúc, chỉ cần rằng thứ trong phủ Hầu chuẩn sẵn sàng. Mọi thứ đều ..."
"Nhất định đến phủ Hầu, để vãn bối thể hiện hết lòng hiếu thảo." Lão phu nhân vẻ mặt hiền hậu, như càng thêm nhân từ.
"Sư phụ những năm qua từng để chúng báo hiếu, nay mặt tiểu sư thúc cũng như ."
Quy củ sư môn, nhất định dập đầu chào trưởng bối.
Lý thị chút tâm tư, trong lòng lo lắng cho Ngôn Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ rời Hầu phủ lâu như , lơ là nàng một thời gian, nghĩ rằng nàng trở về phủ cũng nên điều chứ?
Cạch!
Cổng phủ Thượng thư mở .
Mọi vội vàng thẳng , chuẩn tinh thần, chỉ lờ mờ thấy mặt Chu Thượng thư, một hai trong triều đình, đang một .
Mọi chen lấn đưa nàng tiến lên.
Lão Hầu gia và Lão Phu nhân ngay cả đầu cũng ngẩng lên, liền tiến lên hành đại lễ.
"Nhị sư điệt bái kiến tiểu sư thúc..."
Lão phu nhân định : "Vãn bối gặp qua...", nhưng đột ngột im bặt.
Thời khắc bà tựa như ai đó bóp nghẹt yết hầu bởi vận mệnh, sắc mặt đỏ bừng, thể thốt lấy một lời.
Tuy nhiên, lão Hầu gia hành lễ lớn một cách đàng hoàng.
Vừa ngoảnh đầu , thì thấy lão thái thái vô dụng đang ngây tiểu sư thúc.
"Ngươi đang gì? Còn hành lễ với tiểu sư thúc?" Theo lẽ thường, còn dâng kính tiểu sư thúc nữa.
Lão phu nhân kinh ngạc Ngôn Tuệ Tuệ, một đôi mắt như nuốt chửng nàng.
"Ngươi... ngươi, nàng... nàng là..." Lão phu nhân lúc nhớ câu , rằng Hầu phủ sẽ đến mời ngươi, cứ mơ giữa ban ngày. Giống như một cái tát nảy lửa, giáng thẳng mặt bà .
Hiện tại trong phủ đang , thật sự khiến cho bà thể xuống đài .
"Hóa , là đích đến đây hành đại lễ cung kính mời trở về ." Tuệ Tuệ nheo mắt, hai con chim vai đều mang vẻ mặt giống hệt nàng.
Hổ trắng lớn hôm qua ăn vặt tiền của nàng, bây giờ vẫn còn cấm túc.
Điều khiến Tuệ Tuệ dở nhất là, rõ ràng nàng gian lưu trữ, nhưng quên cất đó chứ!
Chu Thượng thư lạnh lùng: "Ngươi thật sự lấy một tức phụ ! Nhìn chằm chằm tiểu sư thúc, suýt nữa nuốt chửng tiểu sư thúc."
Lão Hầu gia thực sự nổi giận.
Lão phu nhân hiện tại hận thể tát c.h.ế.t bản của nửa canh giờ .
Tự đặt bản thế khó khăn.
"Lão gia... lão gia, nàng... nàng là cháu gái của chúng , Ngôn Tuệ Tuệ đấy." Lão thái thái gần như bật .
Đầu gối thế nào cũng thể cong xuống
Bà từng tưởng tượng hình ảnh Ngôn Tuệ Tuệ quỳ gối mặt đất, cầu xin bà cho nàng trở về Hầu phủ.
Cầu xin chính tha thứ hình ảnh đó. . , nhưng bao giờ nghĩ đến cảnh ...
Hầu phủ sững sờ.
Cô nương Tuệ Tuệ xám xịt rời khỏi phủ Hầu, mà trở thành tiểu sư thúc của Hầu phủ!!
Vẫn là bậc trưởng bối cao nhất, cần lão phu nhân lão gia dập đầu.
Lý thị khuôn mặt muôn màu muôn vẻ, môi hé mở, thế nhưng thốt lấy một lời.
Chỉ đờ đẫn Ngôn Tuệ Tuệ.
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, nàng sống .
Nàng sắc mặt hồng hào, rạng rỡ.
Ngay cả lão Hầu gia cũng kinh ngạc, tiểu Sư thúc, là cháu gái của ??
Là đứa cháu gái nhỏ lưu lạc bên ngoài ?
"Nếu Hầu phủ mời tiểu sư thúc về, thì thôi, cứ ở phủ Thượng thư. Nhìn xem cái bộ dạng của các ngươi, tiểu sư thúc chấp nhận cái sự hống hách !" Chu Thượng thư nhíu mày, lão phu nhân trong lòng khẽ rùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-207.html.]
Mặc dù lão Hầu gia là sư của Chu Thượng thư, nhưng thực tế Chu Thượng thư bất mãn với Hầu phủ.
Vào lúc , nếu chọc giận Thượng thư, e rằng tiền đồ của Hầu phủ cũng sẽ chấm dứt.
Lão phu nhân gần như nghiến răng: "Lý thị dù cũng là ruột của nàng, tôn kính con, đạo lý hợp."
Chu Thượng thư nhàn nhã : "Thứ bậc phân biệt rõ ràng. Hơn nữa, cho dù đến thứ bậc, với phận Quận chúa của nàng, các hành lễ với nàng cũng là lẽ đương nhiên."
Lão cực kỳ nghẹn khuất, mặt đen như than.
Nếu là lão Hầu gia sắc mặt khó coi, rõ ràng nhịn đến cực điểm, bà tuyệt đối thể nào hành lễ với nàng. Lão phu nhân hít một thật sâu.
Tức giận đến mức đầu ngón tay run lên.
Kéo theo Lý thị mặt cũng biểu cảm, cúi đầu bái lễ lớn với Ngôn Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ vẫn giả vờ giả vịt lấy từ trong n.g.ự.c hai món quà nhỏ: "Đây là quà mắt cho các vãn bối." Nụ nở rộ, khiến lão phu nhân tức giận ngã ngửa đằng .
Lý thị mí mắt giật liên hồi, hai tay cung kính nhận lấy.
Thậm chí ngay cả thở cũng mang theo sự tức giận.
lúc nàng chỉ thể đè nén sự tức giận của bản , còn nở nụ mời Kiều Kiều lên kiệu.
Ai cũng ngờ, cuối cùng Ngôn Tuệ Tuệ bá đạo như về Hầu phủ.
Lão Hầu gia ngược bình tĩnh hơn nhiều.
Cháu gái thể cùng sư phụ , đây là phúc phần của Hầu phủ.
Hơn nữa, bản ông cũng quá nhiều thành kiến với Ngôn Tuệ Tuệ.
Lý thị mất hồn mất vía theo bên cạnh kiệu.
Nàng nghĩ rằng, Ngôn Tuệ Tuệ từ quê lên, thấy sự giàu sang của Hầu phủ sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình cha nuôi.
ngờ, đối phương thiếu tiền.
Nàng cho rằng, Ngôn Tuệ Tuệ đến Kinh thành một sẽ phụ thuộc mà tồn tại.
ngờ, đối phương thiếu nàng, vẫn sống sung sướng, đắc ý.
Hiện tại, nàng càng thêm thấp kém hơn.
Đi theo một cách mất hồn mất vía cho đến cửa Hầu phủ, nhưng phát hiện cửa đỗ xe ngựa của phủ Tuyên Ân Hầu.
"Phu nhân, Đại cô nương về . Dọc đường lóc nức nở mà về..." Nha đang lo lắng cửa.
"Chuyện gì ?" Lý thị đột nhiên đổi sắc mặt.
Đích nữ của nàng gả cho thế tử phủ Tuyên Ân Hầu.
"Vừa về thì kịp để dập đầu bái tiểu sư thúc. Gọi hết con cháu trong phủ , dập đầu cho sư thúc, để sư thúc nhận mặt." Lão hầu gia thèm ai khác lấy một cái.
Trong thư, sư phụ ca ngợi hết lời vị sư thúc trẻ tuổi. Thật bất ngờ, đó là cháu gái ruột của .
Lão hầu gia cảm thấy vô cùng tự hào. Niềm tự hào bỗng dưng nảy sinh trong lòng ông.
"Kiều Kiều cũng là Quận chúa, vô tín đồ yêu mến, Kiều Kiều cần quỳ lạy..." Lý thị nhíu mày đáp .
"Lễ nghi thế nào thì thế đấy. Các ngươi chỉ vì nàng là Tuệ Tuệ mà định coi thường nàng ? Nàng là khách quý từ sư môn của !!" Lão Hầu gia hất tay áo, quát tháo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý thị lo lắng sốt ruột: "Tuệ Tuệ, ngươi và kiều kiều là một đẻ . Kiều kiều là Phúc Bảo, là phúc khí của Đại Việt, ngươi như , bảo nàng về thế nào phục chúng? Ngươi là tỷ tỷ, ngươi hiểu chuyện một chút."
"Ngươi bậy bạ gì , Lý thị! Ngươi cũng hồ đồ ư!" Lão hầu gia chẳng nể nang gì, trực tiếp dìu Tuệ Tuệ phủ.
Sư phụ sớm truyền tin cho ông, tiểu sư thúc lòng nhân ái với bách tính, khi quân địch đến dùng thành trì, trở thành chỗ dựa tinh thần cho thành.
Bậc xứng đáng đều ngưỡng mộ.
Những phụ nhân trong hậu trạch hiểu gì chứ!
Lão Hầu gia thậm chí còn cảm thấy, cả phủ chỉ Tuệ Tuệ giống hệt ông.
Giống hệt như lúc ông đơn độc năm xưa, trận đánh giặc, lấy mạng đổi lấy chiến công về nhà.
Ngôn Tuệ Tuệ đám đông, lão Hầu gia chậm nửa bước theo .
Lần đầu tiên đến, trong phủ Hầu gia vẫn còn vênh váo kiêu căng với nàng.
Ngay cả một nha cũng thể coi thường nàng, còn cố gắng bắt nàng cửa phụ.
Lần , tất cả đều quỳ chân nàng, gọi nàng là tiểu sư thúc.
Mở toang cửa chính, lão phu nhân đích hành đại lễ đón chào.