Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 198
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:53:00
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya.
"Trọng Quang, học vấn của ngươi lắm, cố gắng hơn nữa nhé."
"Được , tìm cho vài cuốn truyện tranh để ."
"Trọng Quang , nhà ngươi ăn khuya ? Giúp nướng vài xiên thịt, cũng cần cầu kỳ, mổ con dê, xiên thịt dê, ăn đại một chút. Đừng quá phung phí."
"Trọng Quang , nhà ngươi yên tĩnh quá nhỉ? Hay là thuê hát để náo nhiệt lên nào?" Tuệ Tuệ khoanh tay lưng, hai vai đậu hai con chim.
Ngôn Minh mang theo A Nguyệt và đám tạm thời chuyển Tuệ Mãn Các.
Tuệ Mãn Các bán phỉ thuý, Tuệ Mãn Lâu bán lẩu. Trong tiệm đều sân rộng rãi.
Phó Cửu Tiêu tìm cho một thư viện, Ngôn Minh mỗi ngày một bên học, một bên quản lý tài sản.
Còn Tuệ Tuệ thì lăn lộn Đại sư điệt của .
Chu đại nhân mệt mỏi đến mức thể nhấc nổi lên: "Hát xướng ư? Đêm khuya ồn ào như , ." Chu đại nhân lắc đầu.
Trong lòng suy nghĩ, là đưa vị tiểu sư thúc về quê.
"Tiểu sư thúc , ngươi nhớ cha và sư ở nhà ? Cũng thôi, ngươi từ bé xa nhà, nhất định là nhớ nhà nhỉ? Bài học mà sư giao cho ngươi, Sẽ chậm trễ chứ?," Chu đại nhân bình thản hỏi.
Tuệ Tuệ xoa xoa cằm.
"Học tập thì ảnh hưởng nhiều, bài tập giao cho hết . Sang năm cha sẽ kinh, ."
"Còn về sư ?" Tuệ Tuệ im lặng một chút.
"Kinh thành đầy rẫy những quy tắc, chắc hẳn sư thúc ngài cảm thấy nhàm chán và bực bội lắm nhỉ? Hay là chúng sớm về..." Về quê , thấy Tuệ Tuệ .
"Sư chút kỳ lạ."
"Rõ ràng bình thường đều khỏe mạnh, nhưng mỗi dạy học, ông ngất xỉu, thì cũng nôn máu, thật kỳ lạ."
"Mỗi dạy xong , ông giường mấy ngày liền."
Dưới ánh trăng, bên hành lang dài, Tuệ Tuệ ngẩng cao đầu , nghiêm túc hỏi: " , Đại sư điệt, nãy ngươi sớm về là ý gì?"
Chu đại nhân như nghẹn , hồi lâu nên lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Việc đưa nàng trở về sẽ khiến sư phụ tức c.h.ế.t ??
Ông cảm thấy, hai con chim vai tiểu sư thúc đều nở nụ chế giễu.
"Nghe nhầm , dựng cho ngươi sân khấu hát tiểu khúc." Nghe thì , ồn ào thì ồn ào, chi bằng để sư phụ sống thêm mấy ngày.
Than ôi...
Chu đại nhân gần như vịn tường còng lưng còng cẳng mà , như thể già mười tuổi chỉ một đêm.
Đêm đó, phủ Thượng thư đèn đuốc sáng trưng.
Người hát xướng những tiểu khúc, xướng suốt đêm.
Thi thoảng nàng ăn chút đồ vặt, Chu đại nhân chạy khu phố ẩm thực ba , cuối cùng còn cách nào, đành mời mấy gánh hàng trong chuyên môn nướng cho nàng.
Làm cho mấy đứa cháu trai, cháu gái trong phủ, lén lút bò dậy ăn vài xâu.
Chỉ chốc lát , gọi cô nãi nãi ngắn, cô nãi nãi dài những vang vang.
Phủ Thượng thư lâu nay vốn nghiêm túc, đĩnh đạc, nay vui chơi suốt đêm.
"Cô nãi nãi, ngươi nhất định ở phủ thêm vài ngày..."
"Cô nãi nãi, ngươi đừng ..."
Mấy đứa cháu dặn dò cẩn thận, cho nàng .
Sáng hôm .
Cả kinh thành chờ đợi nàng lóc nỉ non lớp học.
Dù , Lại Bộ thượng thư coi trọng lễ giáo nhất, cả kinh thành đều .
.
Vị Lại Bộ thượng thư coi trọng quy củ nhất, lúc đang giường của nàng, thỉnh an nàng.
Tiểu sư thúc duy nhất, nuôi dưỡng với đãi ngộ như sư phụ.
Sư phụ như phụ , là cung phụng ?
"Tiểu sư thúc, dậy ! Ngủ nữa là trễ học ở Quốc học viện ." Ông cũng sắp trễ giờ lên triều !
Tuệ Tuệ ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Bàn chân mũm mĩm lộ ngoài, vẻ lạnh, ngón chân co .
"Oa dậy nổi..."
"Muốn dậy thì ngươi tự dậy. Muốn thì ngươi tự ..."
Tuệ Tuệ vùi đầu chăn, lầm bầm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-198.html.]
"Van xin ngươi, tổ tiên ơi, tổ tiên ơi, mau dậy . Ta sắp muộn giờ lên triều ... Thương xót cho cái đầu của đứa cháu ." Chu đại nhân nóng ruột dậm chân.
Sau đó, vẫn là lão phu nhân kinh nghiệm, lấy một ít thức ăn dỗ dành nàng dậy.
"Súc Ngọc , ngươi vẫn là hiếu thuận nhất, theo hầu hạ Trọng Quang, chịu nhiều thiệt thòi ."Tuệ Tuệ thở dài, về phía Đại sư điệt đang phình mặt.
Lão phu nhân vẫn quen ai gọi bằng khuê danh.
Dù cũng là cáo mệnh phu nhân mấy chục năm mà.
"Trọng Quang, ngươi cũng quá vô tâm quá!" Tuệ Tuệ bất mãn trừng mắt Chu đại nhân một cái.
Chu đại nhân, toát mồ hôi hột.
"Ở Tú Sơn, sư phụ dạy ngươi học như thế nào?"
"Ta thức dậy lúc nào, ông sẽ dạy học lúc đó."
Chu đại nhân nheo mắt : "Ông quen ? Khi học, ông suýt đánh gãy tay bằng roi mây.
"Trọng Quang , xe ngựa đến thư viện. Ăn quá no, lắc lư chóng mặt. Ta ngươi cõng..."
Tuệ Tuệ ông với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Chu đại nhân tức giận ném chén đũa: "Ngươi đừng quá đáng!" Chu đại nhân đầu bỏ .
Vừa bước khỏi cửa.
Có nha tiến đến bẩm báo.
"Lão gia, Ngôn cô nương thu dọn đồ đạc về nhà. Nói nơi dung chứa nàng, nàng về nhà tìm sư ."
Chu đại nhân tức giận đến mức chỉ vò đầu bứt tóc.
Một nén hương .
Ông cổng Quốc học viện, lưng cõng một nãi oa.
Tóc tai nha đầu rối tung, quan phục cũng nhăn nhúm, tiểu gia hoả lơ mơ ngủ .
Khi cổng Quốc học viện, ông do dự một chút, nhịn , vẫn bước .
Lớp vỡ lòng, tất cả đều chờ đợi nàng lóc đến lớp.
Kết quả...
Nhìn thấy vị thượng thư đại nhân nghiêm khắc và tuân theo quy củ nhất, cõng nàng lớp học, còn từ trong quan phục móc đồ ăn vặt, để lúc nàng đói thể lót .
Ông còn với vị hiệu trưởng đang vội vã chạy đến: "Hài tử còn nhỏ, quản lý quá nghiêm khắc sẽ phản tác dụng. Chi bằng..."
"Chi bằng cứ từ từ, hãy kiên nhẫn. Hài tử sẽ học thôi."
"Tuy nhiên, đừng để nàng chịu thiệt thòi. Nếu trong thư viện xảy chuyện gì, hãy lập tức báo cho lão phu..." Thượng thư đại nhân một cách nặng nề.
Viện trưởng vẻ mặt đầy nghi ngờ, năm xưa con vợ cả, cháu trai đích tôn của ông, đều chịu bước cửa.
Mà đều đánh cửa.
Thượng thư đại nhân dặn dò xong, mới vội vã về phía cổng cung.
Kịp lúc Kim Loan điện.
Mệt mỏi đến mức đầy đầu mồ hôi, kiệt sức.
Chỉ một ngày, bộ xương già của ông thể chịu đựng nổi.
Đêm qua ngủ.
Nàng thật quá quậy phá, còn bối phận ao.
Than ôi...
Tất cả bá quan văn võ đều ông với vẻ mặt oán trách.
Bệ hạ vô cớ dung túng cho Ngôn Tuệ Tuệ, cố ý bảo ngươi giám sát bệ hạ, ngươi thì lắm!
Đưa về nhà tự dung túng cho nàng?
Đừng tưởng rằng tối hôm qua ngươi lẻn ngoài tìm hát xướng, chúng !
Sau khi tan triều.
Văn võ bá quan còn chặn Chu đại nhân, Chu đại nhân vội vã chạy đuổi theo bệ hạ.
"Bệ hạ... Bệ hạ, cung điện của ngài còn đang sửa sang ?" Chu đại nhân bước chân loạng choạng đuổi theo.
Phó Cửu Tiêu , vẻ mặt u ám.
Giả vờ như nhận vẻ mệt mỏi của Chu đại nhân.
"Trẫm xong lời răn dạy của Thượng thư đại nhân, trẫm thấy ái khanh lý. Do , trẫm tạm dừng việc tu sửa. Sao ? Thượng thư đại nhân chuyện gì ?"
Ánh sáng trong mắt Thượng thư vụt tắt.
Ngươi, tại tu sửa nữa?!