Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:14:24
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tử Dịch bàn bạc gì với Lưu ma ma.
Trực tiếp đánh xe ngựa tới cửa chính.
Ngừng xe ngay cửa chính.
Vào giữa trưa, xe ngựa của các triều thần qua đông, bốn năm chiếc xe ngựa cứ thế dừng cửa nhà họ Ngôn.
Khiến cho liên tục ngoái đầu .
Lưu ma ma tức giận nghiến răng, thật là lắm chuyện.
"Ngươi... ngươi..."
Tuệ Tuệ lười biếng liếc bà một cái: "Không mở thì về. Mở mở?"
Lưu ma ma tức giận đến xót ruột, gặp cơ hội phú quý như mà nàng đầu về quê nghèo hẻo lánh ư?
Bà hỏi thăm khi .
Gia đình nhận nuôi nàng nghèo.
Bà cũng hỏi cụ thể, tóm một , nhà họ Ngôn quả thực bằng cả chỗ ở của thị nữ nha .
Gia đình đó lúc nào cũng mang theo bùn đất chân, nhà cửa chất đầy những tảng đá kỳ lạ.
Cả đám suốt ngày ôm ấp những tảng đá như báu vật.
Lưu ma ma hít một thật sâu, gọi nha thông báo cho lão thái thái và phu nhân.
Phủ Hầu bên trong chạm trổ tinh vi, cảnh quan đẽ.
Lão phu nhân mặc trang phục sang trọng, vẻ mặt uy nghiêm sảnh chính, tách trong tay .
"Sao vẫn cửa bái?"
Lý thị đôi mắt ửng hồng: "Mẫu , lẽ là đường trì trệ."
Lão phu nhân sắc mặt đanh .
"Ngày nàng trở về, Kiều Kiều liền lâm bệnh. Theo ... năm liền..." Lão phu nhân cố nén giận, mạnh tay đặt chén xuống bàn.
"Đó là chổi. Mang đến tai họa." Lão phu nhân mặt mày căng thẳng.
Năm xưa tiễn cũng thôi, nay phát hiện, đành đón về Ngôn gia.
từ khi tra tin tức của nàng, Kiều Kiều ốm mấy .
"Mẫu , Tuệ Tuệ cũng là nữ nhi nhà họ Ngôn, nàng... nàng cũng vô tội." Hầu phu nhân Lý thị lau nước mắt.
"Nằm giường bệnh, nóng hừng hực Kiều Kiều thì ? Đã vất vả bao nhiêu năm cho Hầu phủ? Còn nhỏ tuổi như , khác đều đang ăn uống vui chơi, còn nàng thì ? Từ nhỏ học cách cúng tế, học cách ban phúc lành."
"Kiều Kiều là Thần nữ, là báu vật mà trời ban cho nhà họ Ngôn. Ngươi bảo vệ Kiều Kiều, mà nghĩ đến cái tai họa ."
"Từ khi phận của nàng bại lộ, Kiều Kiều chịu bao nhiêu oan ức? Những kẻ vốn bất mãn với Kiều Kiều, nay càng vu khống nàng, thương cho Kiều Kiều bé bỏng của , nương nàng quả là một kẻ ngu ngốc!" Lão phu nhân liếc xéo nàng một cái.
"Nha đầu nuôi dưỡng ở nông thôn, những kẻ dân quê hèn mọn ở nơi hoang vu đó tham lam, nghèo khổ bao nhiêu, ngươi ? Nếu nuôi dưỡng tâm tính nàng lớn lên, tương lai Kiều Kiều sẽ ?" Lão phu nhân quát mắng.
Đang chuyện, nha đến báo.
"Lão phu nhân, cô nương Tuệ Tuệ về. Chỉ là..." Nha mấp máy môi, quỳ gối mặt đất gì.
"Sao còn đến bái kiến lão phu nhân? Lão phu nhân chờ từ lâu ." Ma ma lưng lão phu nhân hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nha mới đáp: "Cô nương Tuệ Tuệ chịu từ cửa phụ, đòi nhất định mở toang cửa chính để phủ."
"Lúc đang giằng co ở cửa chính, chịu bước ."
Sắc mặt lão phu nhân bỗng chốc tối sầm.
"Thứ hỗn láo!" Chén trực tiếp ném về phía nha .
Trực tiếp đem nha đánh cho đầu nứt m.á.u chảy.
"Lý thị, ngươi hãy xem cái nghiệp chướng do ngươi sinh !"
"Ngươi còn dám áy náy với nàng ư? Thứ c.h.ế.t tiệt , còn nhận con mà đòi ngang hàng với Kiều Kiều! Nàng chẳng là thứ lành gì!"
"Cũng mơ mộng so với Kiều Kiều ?"
"Nếu vì ngoài , thật sự nên đưa nàng về!"
Lý thị vì sinh Kiều Kiều mà luôn lão phu nhân khen ngợi, lúc cũng khỏi thêm vài phần oán trách.
"Nương, nhất định là lão phụ nông thôn nuôi hư nàng , sinh những ý nghĩ nên . Khi nàng trở , con dâu nhất định sẽ dạy dỗ nàng cho trò, khiến nàng lấy việc Kiều Kiều vinh dự, và coi là hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-184.html.]
"Loại đồ vô giá trị , chỉ sợ trong lòng ghen tị với Kiều Kiều thôi. Kiều Kiều là hài tử xuất sắc nhất nhà , hơn nữa là Thần nữ do trời ban tặng, nàng thể so sánh ?"
"Để nàng ngoài cửa cho hả ! Một phủ danh giá, thể để một đứa hài tử nắm thóp !" Ma ma rót mới cho lão phu nhân, lão phu nhân nhàn nhã nhấp một ngụm.
"Nương, cả kinh thành đều . Nếu phủ chúng cho nàng thể diện, cả kinh thành sẽ coi thường nàng, khiến nàng ..."
Đang chuyện, bỗng thấy tiếng ho yếu ớt từ phía .
Tiếng nha vang lên: "Cô nương, cô nương... ngài hãy về phòng nghỉ ngơi ."
Mọi ngước mắt lên , chỉ thấy một tiểu cô nương da xanh xao, gầy yếu, lảo đảo bước cửa.
"Nương, cho Kiều Kiều đích mời tỷ tỷ về nhà ."
"Khụ... khụ..." Ngôn Kiều Kiều mặt mày nhọn, lúc ho khan một cái, càng lộ rõ môi đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt khiến vô cùng xót xa.
Lão phu nhân đau lòng vội vàng dậy.
"Đứa ngốc nghếch , ngươi vẫn đang bệnh mà chạy ngoài? Trời đang chuyển lạnh, nếu xảy chuyện gì đó, gia đình họ Ngôn sẽ trở thành tội nhân."
"Ngươi là phúc phần mà ông trời ban cho gia đình họ Ngôn. Nếu gia đình họ Ngôn chăm sóc ngươi , há chẳng là tội ?"
"Đừng để ý đến, ngươi đầu óc tỉnh táo ..." Lão phu nhân thấy tay chân nàng lạnh toát, càng thêm thương xót ôm nàng lòng.
"Nương, nhất định là tỷ tỷ trách Kiều Kiều hưởng phúc một bên cha , nhận , mời tỷ tỷ về ." Ngôn Kiều Kiều mặt tái nhợt van xin, nước mắt Ngôn Kiều Kiều rơi xuống, nàng thực sự mới bốn tuổi rưỡi!
Lúc đầu, Lý thị còn do dự, nhưng ngay lập tức nàng bình tĩnh .
Trong lòng nàng chỉ còn sự thương xót cho tiểu nữ nhi.
"Nói bậy bạ gì đó, ngươi moi t.i.m nương ?"
"Nhanh chóng về nghỉ ngơi, phủ quy củ riêng của phủ , ngươi chính là mềm lòng. Việc liên quan đến ngươi, là do tỷ tỷ của ngươi tham lam."
Lý thị vuốt ve đầu nàng. Vừa đầu liền quên ngay Ngôn Tuệ Tuệ.
Nào còn nhớ , Ngôn Tuệ Tuệ cũng là đứa con do nàng mang nặng đẻ đau suốt mười tháng sinh .
Thậm chí...
Nàng thậm chí cơ hội lựa chọn, vứt bỏ.
Ngôn Kiều Kiều là viên minh châu của họ, cả nhà họ Ngôn dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng. Còn Yến Tuệ Tuệ?
Là một hài tử sinh kỳ vọng.
Theo quan điểm của gia đình, nàng nên sinh .
Ngay từ khi sinh , nàng bỏ rơi, và giờ đây, việc miễn cưỡng đón nàng về nhà càng khiến họ ưa thích nàng hơn.
"Được , nếu nàng đợi, thì cứ để nàng đợi. Hãy bảo Lưu ma ma trở về báo cáo."
"Còn nhỏ tuổi mà tham lam như , e là nuôi hỏng."
"Bắt buộc mài mòn lòng tham lam của nàng thể . Để tránh tranh giành sủng ái với Kiều Kiều." Lão phu nhân nắm lấy tay Ngôn Kiều Kiều, sai trực tiếp đưa Ngôn Kiều Kiều về phòng.
Mà lúc trong hoàng cung.
Hoàng đế đang cầm tay bức thư mà Tuệ Tuệ cho , hoa văn đó mà chìm trong suy tư.
Bức thư vẽ trong một khung vuông vắn, phía là một cái đầu.
Hoàng đế đoán rằng đó là một chiếc xe ngựa.
Bên cạnh chiếc xe vẽ một con heo, mù quáng đoán là hổ vương.
Trong xe còn vẽ cô bé mập mạp buộc tóc chỏm chôm, cô bé mập mạp mũi mắt, vai đậu hai con gà.
Bên cạnh vẽ hai que.
Cả mắt lẫn mũi cũng .
Phó Cửu Tiêu đoán, vẽ nhất chắc chắn là Tuệ Tuệ mập mạp.
Còn mang theo hai con vũ?
Một đường đoán mò rằng Tuệ Tuệ đến kinh thành!
Phó Cửu Tiêu mặc long bào, mắt sáng rực lên.
Tiểu tổ tông đến thăm !!
Mà lúc , Tuệ Tuệ đang trong xe ngựa: "Nghe đầu bếp nhà Phó ca ca là nhất thiên hạ, nhớ ... đầu bếp nhà quá."
Có vẻ như nhớ.
Lại vẻ như nhớ.