Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:14:21
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu ma ma lau mồ hôi trán.
Cuối cùng cũng đến kinh thành .
Bà gầy nhiều quá!!
Nửa tháng, bà gầy sáu cân, mà suốt cả quá trình lo lắng, hồi hộp. Nha đầu khốn kiếp giỏi trò quá.
Nha đầu thật là , thế mà tự ăn béo lên!
Đến nơi quen thuộc, Lưu ma ma tạm thời lấy chút tự tin.
Hắng giọng nhẹ, vẻ kiêu hãnh hiện lên đôi lông mày.
"Ngươi kìa, đây chính là kinh thành, chân của thiên tử! Tốt hơn nhiều so với quê hương hẻo lánh Tú Sơn của ngươi nhỉ?"
Lưu ma ma mặt lộ vẻ giễu cợt. Mặc dù bà Tú Sơn bốn tháng, nhưng ngày hôm đến phủ thành.
Vẫn chỉ về Tú Sơn qua những lời đồn đại.
Tuệ Tuệ nghiêng đầu liếc mắt bà một cái: "Dưới chân thiên tử? Dưới chân thiên tử thì ? Trên đầu thiên tử cũng chẳng sợ!"
Người đang xoa vai, bóp chân cho nàng, là nữ đế tương lai đây.
"Thứ hỗn xược, ngươi dám những lời như ư? Nơi đây thôn quê nghèo hèn, nếu ngươi sai một câu, cẩn thận mang họa cho Hầu phủ!" Lưu ma ma run rẩy sợ hãi, vội vàng che miệng nàng .
Tân đế tính tình thất thường, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi đổi triều đình.
Các quan đại thần thấy còn trẻ tuổi nên cho rằng dễ dàng khống chế.
Ai ngờ chỉ mới ba ngày, sự tàn nhẫn của tân đế khiến đều rùng . Toàn bộ triều đình ngoan ngoãn như chim cút, vội vã hứa hẹn cả phủ của , dám chọc giận tân đế.
Hắn giống như tiên đế, cả ngày đắm chìm trong việc trường sinh bất lão, hồ đồ ngu .
Hơn nữa, tân đế vô cùng cứng rắn, g.i.ế.c là giết, cả chín tộc cũng giết.
Triều thần dám đụng đến để nhận xúi quẩy.
Trước đây còn cố gắng dùng đạo đức ràng buộc , đó mới phát hiện , đạo đức!!
Không, thậm chí trái tim!!
Tuệ Tuệ khẽ khẩy một tiếng.
Lưu ma ma ưa cách cư xử của Tuệ Tuệ, rõ ràng là một nha đầu quê mùa lên nhận họ hàng.
Tuy nhiên, luôn luôn tỏ bình thản, gì rung động.
, Lưu ma ma luôn luôn quan sát vẻ mặt của Tuệ Tuệ.
Từ cổng thành bước , bà liền một mực quan sát nàng, cố gắng vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.
nào gì!
Chỉ tiếng hít thở mạnh.
Cái gì mà tên ngốc thành ngang dọc, tất cả đều phát sinh.
Khi nàng thấy cổng thành uy nghi của kinh thành, chỉ thở dài một tiếng: "Mọi đồn kinh thành , còn tưởng tượng nó dát vàng. Hóa chỉ thế thôi ..." Giọng điệu toát lên sự chê bai?!!!
Câu lập tức đả kích lòng tự hào của những là dân kinh thành.
"Trừ việc đường sá rộng hơn và béo hơn, kinh thành chẳng gì khác biệt so với nơi khác." Tuệ Tuệ lắc đầu.
Còn tưởng sẽ giống như điện Lăng Tiêu chứ.
Tệ lắm thì cũng nên thua cả Đông Hải Long cung chứ?"
Đông Hải Long cung cũng chỉ là ngọc minh châu nhiều hơn một chút, san hô đỏ ngàn năm nhiều hơn một chút, các vật báu kỳ lạ nhiều hơn một chút, chứ là thứ gì hiếm lạ.
Thấy quen với những cảnh tượng hoành tráng, Tuệ Tuệ hề d.a.o động trong lòng.
Lưu ma ma tức giận đến đau lòng.
Mẹ kiếp, ngươi là từ nông thôn đến, ai còn tưởng ngươi là tiên nữ giáng trần.
"Theo lời của ngươi, hoàng cung chẳng là gì cả." Lưu ma ma trợn mắt.
Tuệ Tuệ vẫy tay : "Ôi dào, cũng bình thường thôi. Nếu Hoàng đế đích đến mời , thể cân nhắc đến ở một thời gian."
Lưu ma ma lúc bật thành tiếng.
"Sợ là ngươi đang nghĩ điều hoang đường ? Còn dám mơ cả Hoàng đế đến mời luôn ???!!"
"Mời ngươi cung ở một chút, sẽ biểu diễn cho ngươi xem chổng ngược đầu xuống đất ăn phân!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-183.html.]
"Chỉ dựa ngươi thôi ?"
"Tân đế mới lên ngôi, ngay cả những trọng thần trong triều cũng sắc mặt cho xem, mà còn mời ? Đến nỗi lão Hầu gia nhà ..." Lưu ma ma khẽ ho một tiếng, hạ giọng .
"Hầu gia già nhà còn dám chuyện nhiều với tân đế, mà còn đích đến mời ngươi? Chẳng lẽ ngươi là Ngọc Hoàng Đại Đế ?"
"Nếu là Kiều Kiều cô nương, thể cũng gần đúng." Lưu ma ma vẫn quên khen ngợi Ngôn Kiều Kiều.
Tuệ Tuệ liếc bà một cái, mỉm gì.
Lưu ma ma tạm thời thắng một hiệp, trong lòng thêm tự tin.
Xe ngựa một đường hướng về phủ Thừa Ân Hầu.
"Kinh thành chia nội thành và ngoại thành. Ngoại thành đều là nơi sinh sống của thường dân, hoặc là quan nhỏ chức quan lớn."
"Bên trong thành là nơi ở của gia quyến quan đại thần triều đình, càng sâu bên trong càng thể hiện gia thế cao quý."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Phủ Thừa Ân Hầu của chúng từ khi cô nương Kiều Kiều, liền dọn nhà một . Phủ do tiên hoàng đích ban thưởng, ở nơi gần nhất với hoàng cung. Cô nương Kiều Kiều, là hài tử mà tiên hoàng cưng nhất. Địa vị của nàng, còn cao quý hơn cả công chúa." Lưu ma ma với vẻ kiêu hãnh.
Mỗi thành viên nhà họ Ngôn đều lấy Ngôn Kiều Kiều niềm tự hào.
Đây cũng là nguyên nhân khiến xa lánh Ngôn Tuệ Tuệ.
Bởi vì sự hiện diện của nàng sẽ đe dọa vị trí của Ngôn Kiều Kiều. Và cũng sẽ khiến nhà họ Ngôn nghi ngờ...
Tuệ Tuệ bà với vẻ tò mò: "Tiên hoàng yêu thương nàng đến . Ban cho nàng thể diện và sự sủng ái, khi tiên hoàng băng hà, nàng theo cùng ?"
Lưu ma ma bỗng nổi giận: "Tuổi còn nhỏ mà độc ác như , thật sự giáo dưỡng gì cả!"
Lưu ma ma tức giận.
Bà thêm lời nào nữa.
Bà trực tiếp lên xe ngựa, một đường về phủ Thừa Ân Hầu.
Cỗ xe ngựa qua từng dãy phủ sang trọng, cuối cùng dừng cổng phủ Thừa Ân Hầu.
Cổng phủ to lớn uy nghi, chỉ thoáng qua cũng thể nhận sự oai phong và địa vị của Hầu phủ.
Chiếc xe ngựa dừng , gác cổng liền nhíu mày bước : "Lưu ma ma?"
"Lưu ma ma, xe ngựa phép dừng ở cửa chính, nhanh di chuyển đến cửa hông."
Lưu ma ma gật đầu: "Đưa nàng nhận mặt cửa."
"Cửa chính chỉ dành cho những vị khách địa vị cao quý mới mở, đương nhiên Thế tử gia trong phủ, Hầu gia Hầu phu nhân đều qua từ cửa chính."
"Ồ, còn cô nương Kiều Kiều nữa. Cô nương Kiều Kiều địa vị khác biệt, đương nhiên qua cửa chính."
Lưu ma ma dặn dò xong, liền sai đánh xe ngựa về phía cửa hông.
Cửa phụ nhỏ và hẹp, xe ngựa thể .
A Nguyệt cau mày, như thể thể kìm nén cơn giận dữ.
"Tuệ Tuệ cửa phụ!"
"Thật nực , nữ nhi chào đời bỏ rơi, đầu tiên về nhà cửa hông? Đây là cái gọi là nhớ nữ nhi của các ?"
A Nguyệt mặt đầy phẫn nộ.
"Tuệ Tuệ, chúng cửa chính. Các phủ lớn đều cửa bên và cửa phụ, thất cửa mới cửa phụ. Nha bà tử cửa bên, nhưng đích tử đích nữ, từ xưa đến nay đều cửa chính, dựa bảo Tuệ Tuệ cửa phụ?!"
Nếu Tuệ Tuệ từ cửa phụ , tức là thừa nhận bản thấp kém hơn Ngôn Kiều Kiều, đây là oai phủ đầu với Tuệ Tuệ!
Lưu ma ma sắc mặt cứng đờ.
Không ngờ bình thường thiếu nữ rằng, mà hiểu rõ quy củ kinh thành.
"Ngươi xứng đáng cử chính, nhưng Tuệ Tuệ xứng đáng! Nàng là nữ nhi ruột thịt của Hầu gia, đích nữ đầu tiên về nhà mà cửa phụ, thật nực ."
"Nếu Hầu phủ cô nương trở về, chúng hãy !"
"Thật h.i.ế.p quá đáng!" A Nguyệt vốn dĩ thích xen chuyện khác, trải qua bao thăng trầm trong cuộc đời, nhưng đối với Tuệ Tuệ, nàng luôn hết mực quan tâm.
Từ Tử Dịch bỗng chốc thẳng .
Ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Gia Gia tức đến mức mắt đỏ hoe: "Đi, về nhà thôi! Cái gì mà Ngôn Kiều Kiều cửa chính mà cô nương của ?"
"Đây là cô nương của chúng về nhà, mà là do các phái đến mời!"
"Phủ Thừa Ân Hầu, chúng cũng chẳng thèm quan tâm!"