Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:14:14
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa màng thu hoạch, cả nước Đại Việt xôn xao.

Lương thực của Phó Cửu Tiêu trực tiếp nộp cho triều đình.

Bán với giá cao ngất ngưởng.

Mặc dù như , vẫn cung đủ cầu.

Hiện nay phần lớn đều lấy việc cày cấy chính, ngay cả các gia đình danh giá cũng mua nhiều ruộng đất. Như , giống lúa năng suất ngàn cân cũng đủ chia.

Chưa đầy bao lâu, tin tức về hạt giống ở Tú Sơn lan truyền khắp nơi.

"Ôi, ba đồng tiền một cân hạt giống!"

Mọi đang tranh mua hạt giống một cách điên cuồng.

Ba tiền một cân, cũng là cung đủ cầu.

Toàn bộ Tú Sơn, mỗi nhà ít nhất cũng năm mươi cân lúa giống. Nghĩa là, ít nhất mỗi nhà cũng thu mười lăm lượng bạc trắng.

Thôn Vương Gia trở thành kẻ chiến thắng lớn nhất.

Mỗi nhà mỗi hộ ở thôn Vương Gia đều thu hoạch năm mươi lượng bạc, và họ còn dư đủ hạt giống cho vụ mùa năm .

Không chỉ .

Vì mùa cấy lúa thu hút nhiều đến Tú Sơn, vườn bách thú và kinh tế của Tú Sơn bỗng chốc phát triển vượt bậc.

Thậm chí còn lưu truyền câu rằng, đến phủ Vọng Sơn mà đến huyện Tú Sơn thì coi như đến biên quan.

Trong sáu tháng qua, tốc độ trưởng thành của Tú Sơn vô cùng hung hãn.

Mọi càng ngày càng kính sợ Tuệ Tuệ, thậm chí mỗi khi gặp nàng đều cung kính dừng bước và cúi đầu chào hỏi.

Tiểu cô nương hề bận tâm.

Bởi vì, nàng sắp về kinh thành .

Đã bỏ bê nàng bốn tháng, phủ Thừa Ân Hầu cuối cùng cũng nhớ , nữ nhi thất lạc bên ngoài vẫn về nhà.

Lưu ma ma trong bốn tháng qua gần như quan tâm đến Ngôn Tuệ Tuệ.

Một nữ đồng bốn tuổi rưỡi bơ vơ bên ngoài, nếu Ngôn Tuệ Tuệ là Thần nữ, chỉ sợ tâm lý đánh gục từ lâu.

Chưa về đến nhà, sự hờ hững bốn tháng qua cho run sợ, bước cửa phủ Thừa Ân Hầu khống chế.

Tuệ Tuệ...

Nàng bình thường.

Ngôn Xuyên vội vã từ phủ thành trở về. Khi trở về, Tuệ Tuệ xe ngựa và đang từ biệt gia đình họ Ngôn.

"Tuệ Tuệ, chờ nhiều nhất là nửa năm, sẽ nhanh chóng thi đỗ kinh để ở bên ngươi." Năm Ngôn Xuyên thi hương, lúc lòng như d.a.o cắt, thấy mấy lão bà tử kiêu căng của đám Lưu ma ma, liền nghiến răng nghiến lợi.

Bốn tháng nay, cố ý gõ, cố ý chậm trễ Tuệ Tuệ, ai cũng .

Tuệ Tuệ nếu kinh, nơi hang rồng ổ hổ đó thế nào.

Lâm thị đến mức mắt sưng đỏ.

Nàng cùng Tuệ Tuệ kinh, nhưng hiện tại Ngôn Xuyên sắp thi, mỏ phỉ thuý của Tuệ Tuệ vẫn khai thác xong, nàng dám rời .

Số tiền tài to lớn , ngoài nhà, ai thể yên tâm.

"Nương, Từ Tử Dịch thúc thúc sẽ cùng Tuệ Tuệ kinh. Có A Nguyệt tỷ tỷ và Gia Gia chăm sóc ."

"Hơn nữa, Phó ca ca ở ngay kinh thành, nhà chắc chắn là quan chức, Tuệ Tuệ cũng đỡ đầu! Tuệ Tuệ thư cho , sẽ đến đón Tuệ Tuệ."

Lưu ma ma khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Lâm thị tính cách của Tuệ Tuệ chịu uất ức, nhưng vẫn lo lắng.

Nàng cũng hy vọng, phủ Thừa Ân Hầu đón Tuệ Tuệ về, thể thực sự đối xử với Tuệ Tuệ.

Muộn nhất là nửa năm, nàng nhất định đến kinh thành đón Tuệ Tuệ về bên .

"Mang cho họ một đặc sản Tú Sơn ?" Lâm thị lau nước mắt.

"Ta mang theo hai con vũ." Tuệ Tuệ hai con chim rực rỡ sắc lông đậu vai.

Lâm thị biểu tình cứng đờ, ngươi , mắng c.h.ế.t họ ? Đây là hai con chim lợi hại nhất trong cả đàn chim!!

"Minh ca nhi, tìm xuống chân núi đào hai tảng đá."

Ngôn Minh theo Tuệ Tuệ, lập tức sai đào đá.

Không lâu , Ngôn Minh dẫn theo hộ vệ trở về.

Hộ vệ vác theo một chiếc túi lớn, bên trong chứa đầy đá quý thô phỉ thuý to nhỏ.

"Đây là đặc sản của Tú Sơn chúng , coi như là quà gặp mặt cho các nàng. Để khỏi cho Tuệ Tuệ của chúng coi thường."

Lưu ma ma khinh khỉnh một tiếng: "Phu nhân, ngài còn hiểu rõ địa vị của phủ Thừa Ân Hầu. Phủ Thừa Ân Hầu cái gì cũng thiếu, quần áo thức ăn gì cũng trong kinh thành đến tận cửa đặt . Còn về đặc sản địa phương... Thứ ngài tặng , phủ Thừa Ân Hầu dùng để kê chân bàn cũng còn chê." Lưu ma ma giấu vẻ khinh miệt.

Những tảng đá , to nhất bằng cái đầu, nhỏ nhất cũng to hơn nắm tay.

Lâm thị giật .

Phủ Thừa Ân Hầu giàu đến ?

Vài miếng phỉ thuý là loại hiếm chọn lựa kỹ càng.

Chỉ cần mài giũa một miếng, thành một bộ trang sức cài đầu tóc, cũng thể bán hàng nghìn, hàng vạn lượng. Và giá mà thị trường!

Phủ Thừa Ân Hầu dùng để kê chân bàn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-180.html.]

"Mang theo , phủ Thừa Ân Hầu , là của bọn họ. Muốn tùy các nàng, chúng tròn lễ nghĩa . Không thể những chuyện thất lễ như ." Lâm thị liếc Lưu ma ma, Lưu ma ma vẻ hổ.

Đây là Hầu phủ hổ.

Nữ nhi ở nhà nuôi bốn năm, Hầu phủ ai đến thăm cũng thôi đành, đằng còn lơ đối phương bốn tháng.

"Đi thôi, khởi hành muộn , trời tối khó đường." Lưu ma ma giả vờ .

, cái gì cũng giỏi, chỉ giỏi khoác lác nhất.

Hậu thuẫn ở kinh thành là gì? Muốn mua gì thì mua, đừng uổng phí bản , thật nực .

Bọn họ cày cuốc kiếm ăn cả năm, e rằng cũng đủ để ăn một bữa ở kinh thành.

Còn hậu thuẫn gì, Phó ca ca gì nữa.

Thật là thú vị.

ở kinh thành mấy chục năm, từng gặp nhà quan to quý tộc nào mang họ Phó.

Chỉ e là quan nhỏ thôi.

Tại kinh thành, ngay cả một tấm biển rơi xuống cũng thể đập c.h.ế.t hai tên quan .

Những kẻ tiểu môn tiểu hộ như ngay cả cổng phủ Thừa Ân Hầu cũng .

"Kinh đô gì cũng , mang những thứ vớ vẩn sẽ chê." Lưu ma ma thấy ba xe đồ , chút bực .

Sau bốn tháng ở vùng quê hẻo lánh, Lưu ma ma nhịn đến cực điểm.

"Hầu phủ chúng thứ gì cũng thể mang nhà ."

Lâm thị nhàn nhã : "Trước khi mang nhà, hãy mở xem, cái gì giữ thì giữ cho Tuệ Tuệ, cái gì giữ thì vứt ."

Lâm thị dắt theo Tuệ Tuệ cẩn thận : "Bên trong nửa xe, là sách vở và tập mà Lục lão gia cho ngươi. Nửa năm sẽ đến kiểm tra."

"Nửa xe còn là quần áo nương chuẩn cho ngươi."

"Hai xe còn ..." Lâm thị vẻ mặt kỳ lạ, dường như mang theo ý , pha lẫn chút mỉa mai.

Tuệ Tuệ bao giờ thấy vẻ mặt như của mẫu .

"Hai chiếc xe , mở khi tới cửa phủ Thừa Ân Hầu, ? Nếu các nàng mở, thì cứ để họ mở." Lâm thị bĩu môi.

Tuệ Tuệ ồ lên một tiếng.

Gần trưa, xe ngựa cuối cùng cũng khởi hành.

Mặc dù rằng năm thể kinh cùng Tuệ Tuệ, nhưng Lâm thị vẫn nức nở, dựa lòng Ngôn Hán Sinh thể thẳng .

Trong lòng Tuệ Tuệ, dường như thêm một chút buồn bã.

Trước đây khi còn ở Thần giới, xuống trần gian lịch kiếp cũng hề cảm thấy khó khăn.

Có lẽ, là do trải nghiệm đủ cung bậc cảm xúc của con , nên nảy sinh thêm một chút tình .

Bây giờ bỗng dưng cảm thấy chua xót.

Cỗ xe ngựa kẽo kẹt vang lên tiếng lăn bánh.

Vọng Sơn phủ cách kinh thành cực kỳ xa, bởi vì vị trí hẻo lánh, đường thường giặc cướp.

Huống chi mang theo Tuệ Tuệ và mấy xe đồ đạc, đường Lưu ma ma lẩm bẩm mắng thầm bao nhiêu . Tuệ Tuệ để ý, dọc đường dừng dừng, hề ủy khuất bản .

Dọc đường, khi qua một ngôi miếu đổ nát để tránh mưa, Tuệ Tuệ còn gặp một cô nương thú vị.

Cô nương cùng hai thị nữ tiến trong miếu hoang.

Họ mới nghỉ chân, bỗng gặp một cô nương trao bạc cho một thư sinh nghèo. Thư sinh mặt đỏ ửng, mắt đầy lòng ơn.

"Cô nương, đợi tiểu sinh đỗ đạt, nhất định sẽ về cưới cô nương. Như mới phụ lòng của cô nương." Thư sinh cảm động, nữ tử mặt đỏ tía tai, cúi đầu e thẹn, đó...

Báo lên địa chỉ nhà .

Lưu ma ma mặt đầy vẻ khinh miệt, xem là trò tiểu thư nhà giàu yêu thư sinh nghèo.

A Nguyệt ăn mặc như thị nữ, Tuệ Tuệ với vẻ mặt lo lắng: "Cô nương trông vẻ ngây thơ, lời ngon ngọt của nam nhân lừa chứ?"

Khi nàng đang lo lắng.

Thì thấy cô gái tiễn thư sinh .

Mọi đều thở dài, cho rằng cô nương chắc chắn sẽ nam nhân lừa dối!

Mọi còn kịp định thần, thì một thư sinh tài hoa xuất chúng .

Nàng móc một nắm bạc, đồng thời lấy hứa hẹn, khi còn : "Nếu quân thi đỗ, xin đừng phụ bạc ."

Thư sinh thề non hẹn biển, nữ tử cảm động rơi lệ.

Nếu tình hình, còn tưởng là một cặp uyên ương mệnh khổ đang yêu .

Cô nương hờ hững bảo , lau nước mắt, sai thị nữ ghi tên và địa chỉ của thư sinh sổ.

Thị nữ bóp vai xoa bóp chân cho nàng, : "Cô nương, nô tỳ hỏi thăm , vị thư sinh thi cử giỏi, nhất định hi vọng đỗ đầu bảng."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đây là ngày thứ hai mươi bảy của năm nay... Chắc chắn sẽ gặp nhiều sĩ tử hơn khi kỳ thi đến gần."

Cô nương thở dài: "Không cách nào khác, dù cũng sẽ một đỗ đạt. Nghe năm nay một học sinh ở Vọng Sơn thi giỏi, mới mười sáu tuổi, đính hôn, họ Ngôn... Chẳng thể gặp ."

Tuệ Tuệ mi mắt giật một cái.

Đứng canh ở nơi tất yếu qua kinh đô để bắt phu?

Mọi choáng váng, đây là chuyện con ?

Loading...