Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:14:01
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôn Kiều Kiều đưa khỏi cung để ăn chay cầu phúc.
Theo như lời đồn, cần dập đầu lạy dài, tụng kinh ngàn để cầu phúc cho Hoàng đế.
Mọi trong phủ Thừa Ân Hầu thương xót đến mức rớt nước mắt, ngay cả khi tin tức về nữ nhi lưu lạc bên ngoài truyền về, tạm thời cũng ai quan tâm.
Hiện tại, Tuệ Tuệ đang cầm một cây bút, thẳng tắp trong thư phòng của Lục phủ.
Lục lão lấy tuổi thọ, nhưng cơ thể vẫn lắm.
"Ít nhất ngươi cũng dưỡng sức ở nông thôn hai năm mới thể củng cố gốc rễ, bồi bổ nguyên khí, nếu ... hôm nay chấm bài thi nữa ?" Tuệ Tuệ nhăn mặt thành quả dưa đắng.
Phiền c.h.ế.t ! Phiền c.h.ế.t !
Khi Thần nữ, học hành và thi cử.
Đã xuống trần phàm, vẫn học hành và thi cử.
Lục lão hiên, cầm chén nhấp một ngụm nhân sâm.
Mặc dù gầy nhiều, nhưng tinh thần .
"Chấm bài thi, tốn sức cũng tốn công." Lục lão nhíu mắt .
Tuệ Tuệ mặt đen sì, cam chịu bài thi vẽ...
Lục lão khẽ gật đầu, chút hài lòng.
Đứa nhỏ , tư chất hơn , năng lực to lớn như , nhất định giáo dục cẩn thận, thể để nàng gây họa cho chúng sinh.
Nửa canh giờ .
Tuệ Tuệ buông bút xuống.
Lục hộ vệ cung kính bước lên, nâng bài thi của nàng lên, sắc mặt cứng , do dự đưa lên.
"Mang lên... bài thi trong khả năng nàng đều , lão phu trong lòng."
Lục hộ vệ biểu lộ cảm xúc gì, đưa bài thi cho ông.
Lục lão nhận lấy bài thi, vẻ mặt từ từ khựng ...
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ thấy bài thi một con rùa to lớn, sống động như thật đang ông một cách mỉa mai.
"Tại ?" Lục lão chỉ cảm thấy từng đợt chóng mặt.
A, ông cảm thấy thọ nguyên vất vả kiếm e rằng giữ .
Sớm muộn gì cũng tức giận đến chết.
"Ta trả lời hết những bài tập , còn ?"
"Ta là ."
"Đối với những thứ , thì thể ." Tuệ Tuệ ông với vẻ mặt nghiêm túc. Trong bài thi , chỉ những thứ nàng và những thứ nàng , chỗ nào để nàng thể .
"Đừng tức giận, đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận hỏng đáng. Ngàn vàng mua một ngày sống..." Hộ vệ vội vàng xoa bóp cho Lục lão gia để hạ hỏa.
Tuệ Tuệ rụt cổ, rụt chân, vốn dĩ...
Chính là đạo lý .
Lục lão vỗ trán: "Kiếp tạo nghiệp gì mà kiếp để nàng tới chọc tức ."
Tuệ Tuệ buồn bã : "Có lẽ, kiếp là do ngươi dạy , dạy . Kiếp , chịu khổ..."
Theo tính cách "một việc phiền hai chủ" của Thiên Đạo cha, kiếp , khả năng cao vẫn là do ngươi dạy.
Vớ lấy một vị Văn Khúc Tinh Quân để vặt lông cừu, sớm muộn gì cũng sẽ vặt trụi láng.
Lục lão đau đầu.
Đau đầu vô cùng.
Cái gai đầu thật khó dạy.
Ngay cả đám cổ hủ ở Quốc Tử Giám cũng thể tức giận đến c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Lục lão còn cách nào khác, đành đuổi Tuệ Tuệ . Tuệ Tuệ nhăn mặt, yếu ớt hỏi: "Sao ? Hôm nay nấu cơm trưa ?"
Cố ý kéo dài đến giờ ăn trưa.
Lục lão tức giận: "Ngươi... ngươi còn nhớ thức ăn trong phủ của ?"
Thật là khó xử cho nàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-175.html.]
Rõ ràng gặp qua là quên , một là thể nhớ kỹ.
Ngay cả chữ, nàng cũng học nhanh.
mỗi ngày nàng đều trì hoãn đến trưa mới bắt đầu học!
Vậy rốt cuộc, là vì bữa trưa?
"Nếu ngươi thấy phiền phức, ban thưởng ngự trù cho cũng . Dù ngươi cũng lớn tuổi , ăn nhiều thịt tanh cho tiêu hóa, tay nghề ngự trù cũng đất dụng võ..." Tuệ Tuệ ông với vẻ mặt trông mong.
Lục lão tức đến mức đầu óc ong ong.
Cùng đuổi hết cả ngự trù ngoài.
Tuệ Tuệ vui vẻ hớn hở dắt theo ngự trù về nhà.
Lâm lão thái thái thích thôn Vương Gia, thỉnh thoảng đưa An An đến gặp tiểu Tuệ Tuệ.
Thanh ca nhi địa vị cao ở thôn Vương Gia, mới xây một ngôi nhà mới, ngày nay cuộc sống vô cùng sung túc.
Buổi chiều tối, Tuệ Tuệ dắt đầu bếp về nhà.
Bỗng thấy cửa nhà đậu một chiếc kiệu nhỏ màu xanh.
Sau chiếc kiệu mấy tên hộ vệ gác.
Bên cạnh kiệu hai nha , trong tay họ đang vò một chiếc khăn lụa nhỏ, lúc đang cau mày nhăn mặt một vẻ chán ghét, trong mắt lộ rõ sự khinh miệt.
Đối với những bình thường, căn nhà nhỏ coi là khá giả, nhưng trong mắt họ, nó chỉ là sự khinh miệt.
"Ngay cả những nha trong phủ chúng cũng ở hơn thế . Vậy mà... mà còn nuôi gà vịt..." Thật là ghê tởm.
Nhớ đến tiểu quận Ngôn gia, đó mới đúng là kiều dưỡng lớn lên.
Tuệ Tuệ cau mày, mới đến cửa, liền thấy nha cản đường.
"Tiểu hài nhi, nhà khách quý, chơi chỗ khác ." Nha thấy nàng, liền giật vì vẻ ngoài của Ngôn Tuệ Tuệ, giống con nhà nghèo.
"Ta về nhà, liên quan gì đến ngươi!"
"Meo Meo, gặm nàng ngoài !" Nha đang mắng chửi, bỗng thấy một bóng trắng nhảy bổ .
"Aaaaaaaa!" Hổ vương hung hãn lao thẳng về phía nàng , vồ lấy và đè chặt xuống đất bằng móng vuốt sắc nhọn. Nha bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
Tuệ Tuệ hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp bước cửa.
Đại ca thi đỗ kỳ thi Hương với vị trí cao nhất, kỳ thi tiếp theo là kỳ thi Hội tháng Tám.
Để thể thích nghi hơn, mang theo những kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm của Lục lão đến phủ thành để nhập học.
Ngôn Lãng quân danh để lập công danh, giờ đây trong nhà chỉ còn Ngôn Hán Sinh và con Lâm thị.
Ngay khi bước cửa, thể thấy một giọng hống hách.
"Phủ chúng tra xét kỹ lưỡng, bốn năm các ngươi từng đến phủ thành. Cô nương nhà chúng mất, chính là do các nhận nuôi.
"Được , ngươi phủ chúng giàu đến mức nào ? Chỉ với các ngươi, e rằng ngay cả nghĩ cũng dám."
"Một trăm lượng bạc coi như là tiền trả cho bốn năm nuôi nấng nàng. Cầm lấy !" Ma ma chuyện với ánh mắt đầy vẻ mỉm , nhưng những lời khiến cho mặt Lâm thị đỏ bừng bừng.
"Ta còn mang theo hai ma ma, đều là trong cung thỉnh đến dạy nàng học phép tắc. Để về kinh mất mặt phủ chúng ."
" , các ngươi còn tên phủ của chúng nhỉ? Phủ của chúng chính là phủ Thừa Ân Hầu, tiểu Phúc Bảo từng qua ?"
Ma ma mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
"Vị chính là trân bảo của Hầu phủ, ở kinh thành gì nấy. Là viên ngọc quý của Hầu phủ. Vị chính là song sinh của nữ nhi nhà ngươi. Đáng tiếc , cùng cha sinh nhưng phận khác . Tuy nhiên, tìm , cũng coi như trở về nhà ."
"Được , các ngươi hãy nhận lấy một trăm lượng ."
Lâm thị bà dèm pha Tuệ Tuệ đủ điều, nhớ đến hình ảnh của Tuệ Tuệ năm xưa bế đến, xót xa rơi nước mắt.
Nàng nên ôm hy vọng gì nữa!
Nghe thấy đẻ Tuệ Tuệ tìm kiếm nàng, nghĩ rằng Tuệ Tuệ thể hưởng hạnh phúc khi trải qua gian khổ .
ngờ rằng, là như !
"Ngươi năm xưa Tuệ Tuệ là bà đỡ trộm ? Thật kỳ lạ, bế Tuệ Tuệ năm giống bà đỡ, mà giống như một ma ma phu nhân cưng chiều!"
"Ở nông thôn chúng , mang thai đôi chỉ cần bắt mạch là , ở Hầu phủ các sắp sinh mà gì ?"
"Thế mà là Hầu phủ quyền thế ngất trời ư?"
Lâm thị phẫn nộ tột độ.
Đây bà đỡ trộm , sợ là phủ Thừa Ân Hầu vứt bỏ!