Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:57
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ vẫn còn nhớ rõ dung nhan của Văn Khúc Tinh Quân.

Tuổi trẻ đầy khí phách, toát lên vẻ nho nhã của kẻ sĩ.

Luôn khoác bộ áo trắng thanh tao như tiên.

Sau đó, khi gặp Tuệ Tuệ, nàng thường dùng móng vuốt đen thui của cào xé y phục trắng của , liền đổi sang mặc y phục màu đen.

Chịu đựng bẩn.

Ngày hôm đó, ông bàn xoay luân hồi, giơ tay thề, vẻ mặt như thề c.h.ế.t cũng theo. Tuệ Tuệ bây giờ vẫn nhớ rõ ràng rành rành!

Hiện giờ ánh mắt của Tuệ Tuệ dừng khuôn mặt Lục lão...

Tốc độ thời gian trôi ở thế gian khác với cõi thần. Hiện tại, Lục lão già yếu từ lâu.

Nhớ đến cảnh ông lì lợm la liếm, van xin nhận tử, Tuệ Tuệ khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt.

Trời ơi!

Hóa ngươi dũng cảm nhảy qua vòng luân hồi một , kết quả còn hạ thấp cấp bậc?

Tuy nhiên nghĩ , ông cũng dối.

Thà c.h.ế.t còn hơn sư phụ của nàng.

Quả nhiên sư phụ!

"Ngươi như để gì? Sư đóa hoa mặt ?" Lục lão đưa tay xoa xoa má, cảm thấy ánh mắt của vị tiểu sư vài phần thương cảm.

"Sư mặt hoa, nhưng thương tiếc sư ." Thương tiếc sư oan uổng lịch kiếp một .

"Tại thương xót ? Ta sống mấy chục năm , c.h.ế.t cũng oan uổng." Lục lão vẫy tay.

Tuệ Tuệ, ôi, sinh lão bệnh tử, chỉ thương xót ngươi c.h.ế.t oan uổng một thôi.

Thiên Đạo cha của nàng quả nhiên là...

Bạo ngược.

Lục lão lớn hơn Tuệ Tuệ quá nhiều tuổi, xem Tuệ Tuệ như cháu ruột.

Tuệ Tuệ lắc đầu.

Khi nào ngươi xếp hàng ngũ tiên giới, sợ rằng ngươi sẽ ăn tức.

Tuệ Tuệ nhanh chóng kết ấn bằng tay, hiện đang xếp bằng, khuôn mặt mang theo uy quyền thể thẳng.

Lý Thận Chi trong lòng hoảng hốt, chân mềm nhũn, liền quỳ ở mặt nàng.

Nàng, vẫn như cũ như thần linh khiến ngước .

Giữa mày Tuệ Tuệ một mạt thiển hồng hiện lên, khuôn mặt nhỏ tự giác mang lên vài phần thương xót, đây là thuộc về thần linh đối với thế nhân thương xót.

Chỉ thấy một tia sáng dịu nhẹ chiếu thể Lục lão.

Bốn phía vô linh khí cuộn trào.

Lý Thận Chi thấy gì, nhưng thể cảm nhận lúc thần thanh khí sáng, hít một như thể bỗng nhiên tràn đầy năng lượng vô tận.

Giờ khắc , chuông thần Kinh Thành vang lên cuồng loạn.

Tuệ Tuệ hai tay bấm quyết, một luồng sức mạnh khổng lồ mạnh mẽ đoạt tuổi thọ cướp .

Bỗng dưng...

Mày nhăn , chằm chằm tuổi thọ đang triệu hồi bầu trời.

Có gì đó .

Sao dính khí vương giả?

Thọ nguyên , là từ Hoàng đế đoạt ?

"Mượn tuổi thọ là trái với quy luật luân hồi của trời đất, trộm lấy tuổi thọ là trọng tội tam giới! Hoàng đế của nhân gian, cũng thể thoát khỏi quy luật sinh tử!" Giọng của Tuệ Tuệ mờ mịt hư ảo, giống như giọng ban đầu của nàng, mà là toát lên vẻ uy nghiêm.

Tuổi thọ cướp một cách mạnh mẽ, vẫn còn mang theo một tia khí vương giả dính liền, trực tiếp phong ấn chặt chẽ lên Lục lão.

Hiện tại kinh thành, trong lòng Ngôn Kiều Kiều dâng lên một vị tanh ngọt.

Bỗng nhiên trong lòng nàng dâng lên một dự cảm bất an.

"Không , . Cô nương, từ trong cung đến, bệ hạ đột nhiên nôn m.á.u và hôn mê... Chiếc kiệu cung đến cửa!" - Nha bên ngoài hét lớn.

Ngôn Kiều Kiều vội vàng dậy, chỉ cảm thấy mắt một trận choáng váng.

Sao thế?

Rõ ràng nàng mượn tuổi thọ cho bệ hạ thành công!

Bệ hạ là do trời định, nếu mượn tuổi thọ dễ trời phát hiện.

Nàng cố ý tìm kiếm nhiều thần tử khí tức mạnh mẽ, chuyển một phần tuổi thọ cho ngoại tổ phụ, còn đều dâng cho bệ hạ, rõ ràng trốn thoát sự điều tra của Thiên Đạo!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-173.html.]

Ngôn Kiều Kiều rùng .

Ngôn Kiều Kiều cố gắng bình tĩnh . Nàng là đứa nhỏ bốn tuổi, nàng cơ hội sống , nàng bình tĩnh!

Trên khuôn mặt của nữ oa nhỏ nhắn, hề chút ngây thơ nào của hài đồng.

"Ngôn Tuệ Tuệ, đời của ngươi chỉ là một nãi oa bốn tuổi, ngươi lấy gì để đấu với ?!" Đang định nuốt xuống vị ngọt tanh trong miệng, đột nhiên, nàng nhẹ.

Cố ý bôi một vệt m.á.u lên khóe môi.

Đổi sang một bộ quần áo khác, hai mắt đỏ hoe bước khỏi cửa.

Ngươi tìm về thì chứ?

Tín đồ là của , vận may nghịch thiên là của , hoàng thất tin tưởng , nhà họ Ngôn càng chỉ nhận duy nhất!!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến những lời bàn tán trong phủ hiện nay, lông mày Ngôn Kiều Kiều lộ vài tia âm u.

"Tỷ tỷ thất lạc của tìm ?" Ngôn Kiều Kiều nha .

Nha sững .

"Nghe tin tức, tra ở Vọng Sơn Phủ. E rằng nhà nông nào đó nhận nuôi... Phu nhân còn cố ý tìm một ma ma dạy bảo, dự định tìm Đại tiểu thư, sẽ dạy dỗ nàng lễ nghi."

Nhìn chung, ai trong nhà họ Ngôn chào đón vị tiểu thư thất lạc .

Năm , quốc sư tiên đoán, phu nhân mang thai là nữ nhi mang vận khí .

Là kim chỉ nam giữ gìn sự định của Đại Việt.

nay đồn đại là song thai, bắt đầu lờ mờ nghi ngờ phận của Ngôn Kiều Kiều, địa vị nhà họ Ngôn ảnh hưởng, tự nhiên thích nữ nhi thất lạc .

Chỉ ước gì nàng bao giờ xuất hiện.

Còn về phủ, lão phu nhân tức giận mắng nghiệt chướng mấy tiếng.

Nghĩ đến việc về phủ cũng ngày .

Không mong đợi, đó chính là tội nguyên thủy.

"Cô nương, môi ngài... m.á.u ? Ngài thương ? Vết vẩy mặt cũng nứt !" Nha hoảng hốt đến mứt nhảy dựng.

Ngôn Kiều Kiều mí mắt run lên, nghiến răng căm phẫn.

Khuôn mặt của nàng!

Nàng chú ý đến mặt của !

Quốc sư vất vả lắm mới chữa khỏi cho nàng vài phần, giờ đây, e là sắp lở loét trở !!

Nửa khuôn mặt thương của nàng , vẫn luôn che chắn bằng chiếc khăn voan thêu hoa, lúc lấp lánh những vệt máu.

Hiện tại, phu nhân Hầu gia và lão phu nhân vội vã đến.

"Kiều Kiều nhi... Kiều Kiều của !" Lão phu nhân đến ôm chặt lấy Ngôn Kiều Kiều.

"Tổ mẫu cứ yên tâm, sẽ . Chỉ chuyện của tỷ tỷ, mong tổ mẫu lo liệu giúp..."

Ngôn Kiều Kiều xoa xoa mặt, vẻ mặt chút buồn bã.

Lão phu nhân mắng chửi ầm ĩ.

"Thứ đó chính là một mối họa. Vừa mới tìm tin tức, phủ xảy chuyện. Mong bệ hạ thể vượt qua cửa ải ..." Ánh mắt lão phu nhân đầy tàn nhẫn, năm xưa lẽ nên dìm c.h.ế.t đứa nhỏ .

"Quốc sư ngươi là phúc tinh, ắt hẳn nàng là tai tinh!"

Lão thái thái căm giận nghiến răng: "Chẳng trách nửa năm nay nhà họ Ngôn chúng gặp nhiều bất trắc..."

Hầu phu nhân hai mắt đỏ hoe, nét mặt đoan trang, đáy mắt thoáng hiện sự áy náy.

Nghe , hài tử đó ném đến phủ Vọng Sơn.

Nơi nghèo khổ nhất thiên hạ, bên cạnh là nước Man di. Hài tử đó e rằng cũng lớn lên với vẻ ngoài man rợ, chỉ sợ vô cùng thô tục.

Hơn nữa, nơi đó hạn hán ba năm, việc bán nhi bán nữ là chuyện thường xuyên xảy .

Không nếm trải bao nhiêu cay đắng.

Năm , năm ... lẽ nàng nên nuôi dưỡng bên .

cúi đầu, thấy vết m.á.u mặt Ngôn Kiều Kiều, trong nháy mắt liền quên mất Ngôn Tuệ Tuệ.

"Kiều Kiều, mặt ngươi ? Nhanh mời thái y."

Lão phu nhân nhíu mày: "Thôi , thái giám ngoài còn đang chờ. Để Kiều Kiều cung , khi bệ hạ thấy vết thương mặt nàng, ắt hẳn sẽ trách móc gì."

"Rốt cuộc, nàng là tai tinh khắc."

Hầu phu nhân mấp máy môi, nàng rằng Đại nữ nhi của nàng là tai tinh.

thấy bộ dạng đáng thương của Kiều Kiều, nàng chẳng gì.

Chờ...

Tìm bù đắp cho nàng .

Loading...