Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:54
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Người kinh thành thích cưỡi ngựa."

"Chẳng lẽ bá tánh ở huyện Tú Sơn bắt đầu cưỡi hổ ?" Thiếu niên phía trợn tròn mắt.

Hắn còn đuổi theo xem cho rõ, lẽ do tiếng động quá lớn, ồn giấc ngủ của đứa nhỏ.

Con hổ dữ dừng bước.

đầu , họ một cách nặng nề liếc mắt một cái.

Lúc , tất cả đều cảm nhận sự áp bức của chúa tể sơn lâm.

Hóa , nó chỉ chịu lời nha đầu lưng nó.

Mọi đành bất lực theo đứa nhỏ và con hổ xa.

"Tú Sơn, quả là một nơi kỳ diệu..." Vân cô nương thì thầm, nhưng Ngôn Nhược Nhược đỏ mặt tía tai, lời của Diễn Kiều Kiều về khả năng thuần thú lúc nãy như một cái tát mặt nàng .

Trước mặt bách thú chi vương, tất cả các loài vật đều đáng kể!

"Tiểu nha đầu lúc nãy, chẳng lẽ là nữ nhi của huấn luyện thú ở vườn bách thú?" Trần cô nương chằm chằm con hổ hung dữ, vô cùng hâm mộ.

Nàng hâm mộ với việc gia đình họ Ngôn bệ hạ yêu thích, cũng hâm mộ với gia đình họ Vân địa vị cao quý, nàng chỉ hâm mộ với tiểu nha đầu cưỡi hổ lúc nãy!!!

Thật là ngầu!

Ngay cả trong truyện cũng dám như !

"Nói đến chuyện , nhà họ Ngôn sắp đến Vọng Sơn phủ nhỉ?" Vân cô nương bỗng dưng Ngôn Nhược Nhược.

"Nghe đồn Phúc Bảo Ngôn Kiều Kiều ở kinh thành năm xưa một song sinh, nhưng do bà đỡ chơi , lúc sinh bắt một . Nói là bán đến vùng Vọng Sơn phủ, nhà họ Ngôn hẳn là sắp đến tìm nhỉ?" Khi Vân cô nương rời kinh đô, chuyện lan truyền khắp nơi.

Và Hoàng đế cũng cử điều tra việc . Sau đó, kết quả cho thấy rằng gia đình họ Ngôn...

Thật sự hai nữ nhi song sinh.

Chuyện gây chấn động kinh thành.

Trần cô nương bản địa sinh và lớn lên ở phủ Vọng Sơn, lập tức mở to mắt ngạc nhiên: "Vậy... Quốc sư năm xưa tiên tri là mệnh bảo hộ Đại Việt, vẫn là nàng ư? Hay là đứa nhỏ bế năm xưa?" Trần cô nương vốn là thẳng thắn.

Ngôn Nhược Nhược khẽ cụp mắt xuống, mỉm nhẹ nhàng: "Làm thể chứ?!"

"Kiều Kiều vì ngoại tổ phụ mà nối thêm tuổi thọ, vô quan quý nhân trong kinh thành đều từng tìm đến nàng cầu phúc."

"Nhiều trong mệnh hài tử, nàng thậm chí thể cầu hài tử cho khác. Nàng là Phúc Bảo yêu mến, bệ hạ mấy nguy kịch đến tính mạng đều là do nàng cứu!"

"Phúc bảo, đó mà mèo chó nào cũng thể ."

"Dù cùng sinh , thì cũng nhờ phúc khí của Phúc Bảo." Ngôn Nhược Nhược khinh miệt .

Tuy nàng cũng ghen ghét với Ngôn Kiều Kiều tuổi nhỏ mà tung hô.

Ngôn Kiều Kiều là nhà họ Ngôn, dù ở nhà cũ ở phủ Vọng Sơn, nhưng cũng là hưởng lợi.

Nàng luôn luôn bảo vệ danh dự cho Ngôn Kiều Kiều.

Chỉ cần Ngôn Kiều Kiều, các cô nương trong phủ của họ khi gả đều khác với con mắt khác biệt.

Trước khi ngoài chuyện , gia đình họ Ngôn tin.

Gia đình họ Ngôn từ lâu phái ngoài tìm kiếm cô nương nhà họ Ngôn thất lạc.

Nghe , bà đỡ đẻ lúc đó thù hận với phủ Thừa Ân Hầu, cố ý đánh cắp một hài tử, ai ngờ Phúc Bảo phúc lớn, nên .

Hài tử đánh cắp đó, đưa đến vùng biên quan nghèo nhất. Bà đỡ tìm một nhà dân nghèo và ném hài tử cho họ. Giờ đây, e rằng nàng khác xa với Ngôn Kiều Kiều.

Chỉ là một nông nữ nhà quê thôi.

"Nếu cần giúp đỡ, cứ với Vân gia. Vân gia sẵn lòng giúp đỡ hết sức." Vân cô nương nhàn nhã .

Vân cô nương khóe môi khẽ , trong lòng suy đoán, năm xưa phủ Thừa Ân Hầu tuy chỉ là gia đình quý tộc hạng thấp.

phu nhân quý tộc mang thai, thông thường khi sinh ít nhất cũng sẽ chuẩn ba bà đỡ.

Có thể để bà đỡ đánh cắp một đích nữ nhà quyền quý ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân cô nương trong lòng chuyện mờ ám, nhưng đó là bí mật của nhà họ Ngôn, liên quan gì đến nàng, nên nghĩ nhiều.

Cùng với sự của các nàng, những điều mới mẻ ở huyện Tú Sơn lập tức truyền khắp nơi.

Suốt một thời gian dài, bất cứ thương nhân nào ngang qua núi đều cố ý đến thăm Tú Sơn.

Và những giàu ở phủ thành cũng lượt đổ xô đến Tú Sơn.

Trong đó, vườn bách thú đặc biệt ưa chuộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-172.html.]

tất cả những điều , liên quan gì đến Tuệ Tuệ.

Nàng chỉ rằng, tiền trong túi ngày càng nhiều.

Khối núi đào khoét một phần mười, bên là những tảng nguyên thạch phỉ thuý to lớn.

Mọi hành động nhanh chóng, nhanh tìm một vài cửa hàng ở Đại Việt, đều ở phủ thành sầm uất, là những con phố náo nhiệt nhất.

Tuệ Tuệ tài năng thiết kế gì, nhưng nàng từng thấy vô cung nữ tiên tử.

Những vị tiên nữ thường xuyên xuống trần gian để trải qua kiếp nạn, mang theo những món trang sức tinh xảo và nhất của cõi thần tiên.

Nàng chỉ cần vẽ vài bản phác thảo sơ bộ, đó sẽ những thợ thủ công chuyên nghiệp chế tác và thiện chúng một cách tỉ mỉ.

Có bản thiết kế độc nhất vô nhị, sở hữu cả một ngọn núi mỏ đá quý nguyên sơ, trang sức phỉ thuý Tuệ Mãn Các trực tiếp theo con đường cao cấp.

viên phỉ thuý ngừng tuôn về khắp nơi Đại Việt.

Chỉ trong thời gian ngắn, Tuệ Mãn Các trở thành tâm điểm bàn tán sôi nổi trong kinh thành.

Vì giá cả ở Tuệ Mãn Các đắt đỏ, nên nhiều hoàng thất quý nữ chỉ thể ngoan ngoãn xếp hàng chờ mua trang sức.

Tuệ Tuệ kiếm lời đầy bồn đầy chén.

, Tú Sơn đổi tên thành Tuệ Mãn Thành.

Thôn Vương Gia cũng đổi tên thành Tuệ Mãn Thành.

Cửa hàng trang sức trở thành Tuệ Mãn Các, nhà hàng lẩu và các cửa hàng khác thuộc sở hữu là Tuệ Mãn Viên.

Hiện tại là tháng Tư, Ngôn Xuyên lên đường dự kỳ thi Hương.

Tuệ Tuệ vội vàng. Đại ca não thông minh nhất nhà, Lâm thị ôm Tiểu Tinh Thần cửa tiễn đưa.

Gần đến giờ trưa, Tuệ Tuệ mới đến Lục phủ.

Lý Thận Chi tự tay nấu cho nàng một món ăn đặc sản của Vọng Sơn. Ánh mắt tha thiết của Lý Thận Chi khiến Lục lão cảm thấy nghẹn ngào.

Đã sư phụ của mười năm, từng ăn một bữa cơm.

Đợi đến khi Tuệ Tuệ ăn xong bữa trưa, mới cùng với Lục lão bên trong.

Thư phòng của Lục lão đầy ắp sách, Tuệ Tuệ lướt qua, suýt ngã nhào.

Ôi chao.

Say mê sách từ khi sinh .

Nhìn một cũng là sự tôn trọng đối với đôi mắt của bản .

Nói về chuyện , đó yêu thích sách đến vẫn là lão sư Văn Khúc Tinh Quân xui xẻo của nàng.

Khi , nhảy xuống đài luân hồi, nước mắt lăn dài má, thề c.h.ế.t cũng lão sư của ngươi nữa! Ai thì xui xẻo mười tám đời!

Tuệ Tuệ tức giận, giơ tay nhỏ bé lên cào, để ba dấu móng tay hằn sâu vai .

Tuy nhiên, điều đó thể ngăn cản Văn Khúc Tinh Quân, dứt khoát nhảy xuống đài luân hồi.

"Sư lộ vai ..."

Lục hộ vệ và Lý Thận Chi giúp Lục lão cởi bỏ áo ngoài, giờ đây chỉ còn mười hai ngày nữa là đến hạn tử của Lục lão.

Ở kinh thành liên tục ban ba đạo sắc lệnh, đòi ông về kinh.

Tuệ Tuệ nhàm chán ghế, đôi chân nhỏ khẽ khàng nhịp nhịp.

Ánh mắt bỗng khựng ...

Ánh mắt thẳng vết ấn vai Lục lão.

Tuệ Tuệ mở to mắt. Nhảy vọt khỏi ghế."Sư , vai ngươi ba cái bớt bẩm sinh?" Chỉ thấy vai Lục lão ba nốt ruồi đỏ bao quanh.

Lục lão nheo mắt , nhẹ nhàng đáp: "Ừ, nó từ trong bụng . Nương cứ khăng khăng rằng ba nốt ruồi đỏ đó là nốt ruồi trạng nguyên."

"Còn rằng khi sinh , trong khoảnh khắc mơ hồ, thấy tiếng vang của vô sách. Thế là đặt tên là Lục Tụng.

Sau đó, quả nhiên ông đỗ đầu ba kỳ thi.

Trở thành Tam triều nguyên lão!

Tuệ Tuệ trợn tròn mắt, há hốc mồm ngây Lục lão.

Chết tiệt!

Đại xui xẻo!

Loading...