Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:52
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngươi yên tâm, sư dù chỉ còn một thở cũng vẫn thể dạy dỗ Tuệ Tuệ."
Lục lão tủm tỉm nàng.
Quả nhiên, đúng như dự đoán má nàng phồng lên tức thì.
Cả nàng như con cá vàng sắp c.h.ế.t đuối .
"Ngươi thực sự cần quá tận tụy như ..." Tuệ Tuệ đang cau mày, mặt mày ủ rũ. Trên đầu hai búi tóc nhỏ đều uể oải rủ xuống.
Hầy...
Giá như sư cũng giống như Văn Khúc Tinh Quân năm xưa thì bao.
Năm khi nàng mới hóa hình, Thiên Đạo cha cha nổi nàng khắp nơi ăn trộm vặt...
A phỉ, khắp nơi thị sát tình hình dân chúng.
Vì , họ mời một danh sư cho nàng.
Trên trời đất ai là học thức nhất?
Đó chẳng là Văn khúc tinh quân ! Nghe Văn khúc tinh quân là văn nhất trời, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới lên hàng tiên.
Khi xưa lên trời, các tiên nữ trời đều đỏ mặt vì hổ.
Sau đó...
Ôi...
Tuệ Tuệ thở dài thườn thượt.
Văn Khúc Tinh Quân thực sự là một bụng.
Hắn , học thức, nên các tiên nữ yêu thích.
Chỉ cần lén lút nhổ hai sợi tóc của , trộm một đôi vớ thối, trộm hai bộ quần áo, trộm một ít đai buộc trán... Các tiên nữ đều đua đút cho nàng.
Đó là lúc nàng ăn ngon nhất.
Ngay cả những tờ giấy vứt , các tiên nữ cũng coi như báu vật.
Tuệ Tuệ bĩu môi, thật là...
Thật là hẹp hòi.
Chỉ vì lúc tắm, nàng ở ngoài ngang nhiên bán vé tham quan. Khi các tiên nữ xông ao, Văn Khúc Tinh Quân tức giận đến đỏ mặt tía tai, thà chịu lịch kiếp cũng chịu dạy dỗ nàng nữa.
Chỉ tám ngày khi dạy học...
Hắn đầu bỏ công việc béo bở của Văn Khúc Tinh Quân, xuống trần gian chịu kiếp nạn.
, cái tên "Tuệ Tuệ" là do Văn Khúc Tinh Quân đặt cho.
Bình an vô sự, thông Tuệ Tuệ.
Hơn nữa, nàng đại diện cho sự may mắn và cát tường, là bảo vật hội tụ linh khí vô tận của tam giới. Cũng tượng trưng cho ý nghĩa ngũ cốc bội thu.
Cho đến khi xuống trần gian, nàng vẫn học tên của chính .
Thôi!
Nàng nên gọi là dấu chấm câu.
Đơn giản thôi.
Vẽ một vòng tròn là xong.
"Sư tà khí, chính ngọ dương khí cường thịnh, ngày mai sẽ đến đây." Tuệ Tuệ vẫy vẫy tay nhảy thẳng từ ghế xuống, aiz...
Bếp của Lục gia nấu ăn ngon lắm.
mà sư cũng đáng sợ quá .
Hôm qua tức giận , thuộc lòng thì đừng ăn cơm!
Nàng dành nửa tiếng để thuộc lòng ngược một cuốn sách!! Ông càng tức giận...
Tức giận đến nỗi Lục lão thậm chí ăn tối, còn Ngôn Tuệ Tuệ vô tâm, nàng ăn hai phần...
Lục lão gia nàng vô tâm.
Lý Thận Chi tạm thời ở Lục gia, chờ đến mai xem tình hình của Lục lão gia.
Tuệ Tuệ hai tay để lưng chậm rãi bước khỏi cửa, đến cửa nhà ai thì cũng dừng một chút.
Dọc đường , một đoạn dừng một đoạn.
"Cô nương, ngài đang ngửi gì ?" Gia Gia thấy mũi nàng thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích, nàng với vẻ hiểu.
Tuệ Tuệ dừng một căn nhà.
"Nhà đầu tiên , ăn chay..."
"Nhà thứ hai nấu thịt gà, dạo nóng trong , thích ăn."
"Nhà thứ ba là cơm canh, thích..."
"Nhà là món thịt thăn chua ngọt, ôi, ăn nhiều ngự thiện , thỉnh thoảng ăn chút đồ dân dã cũng tệ..." Nhìn bằng mắt thường cũng thấy, thức ăn của bá tánh huyện Tú Sơn khá lên .
Tuệ Tuệ là lấy từ dân, cũng dùng cho dân.
Nàng luôn hào phóng với một nhà.
Vườn bách thú kiếm tiền, cả thành đều hưởng lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-171.html.]
Gia Gia nàng với vẻ mặt ngớ ngẩn, hóa là...
Ngài đang tự tìm cho một phiếu ăn cơm ?
Cũng đúng thôi.
Đang chuyện, thì đối phương vặn mở cửa viện, lão thái thái thấy Tuệ Tuệ lập tức nở nụ rạng rỡ.
"Tiểu thành chủ, đến nhà ăn cơm , nhà món thịt thăn chua ngọt, tiểu tôn tử nhà thích ăn lắm."
"Càng cảm ơn ngài, lúc đầu là ngài cho chúng thí cháo, mới thể chịu đựng qua đến ngày hôm nay."
Đây là gia đình lưu dân định cư, lúc đầu nhốt ở ngoài cửa thành chờ chết, là do Tuệ Tuệ thí cháo giúp họ vượt qua những ngày tháng gian khổ nhất.
Nam nhân tuần tra trong thành, vay ba năm tiền để mua một cái viện nhỏ.
Mảnh sân tuy nhỏ nhưng dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trong sân còn nuôi vài con gà nhỏ.
Lão thái thái vô cùng nhiệt tình, bước liền kéo Tuệ Tuệ.
"Ngài ngàn vạn cần khách sáo, ngài đến là phúc của chúng . Cũng chỉ là thêm đôi đũa mà thôi..." Lão thái thái kéo Tuệ Tuệ nhà.
"Nhanh lên, nhanh lên, Đại tôn nhi, mau lấy đũa cho tiểu thành chủ." Mặc dù ai cũng nàng trở thành Quận chúa, nhưng vẫn thích gọi nàng là tiểu thành chủ.
"Không cần, cần..." Tuệ Tuệ vội vàng la lên.
"Chuyện một đôi đũa một cái bát thôi mà..." Lão thái thái vội đến mức trán đổ mồ hôi.
Tuệ Tuệ thẳng tay lấy từ trong lòng một đôi đũa: "Không cần, cần lấy đũa nữa, mang theo . Ta tự mang theo!"
Bàn tay ngăn cản của lão thái thái lập tức sững .
Nhìn ngốc chằm chằm Tuệ Tuệ, nghiêm túc lấy chén đũa của nàng, đặt ngay ngắn lên bàn.
"Có thể ăn cơm ." Nàng tít mắt.
Lão thái thái vội vàng vui vẻ bếp bưng cơm canh , thừa dịp Tuệ Tuệ đang ăn ngon miệng, mổ một con gà mái trong sân.
Trực tiếp cho nàng một món gà hầm nấm.
Tuệ Tuệ ăn đến no căng bụng.
Mặt nhỏ ửng đỏ.
Nàng ôm cái bụng nổi, thấy con hổ trắng to lớn sấp ở cửa, khúc khích.
"Meo Meo, dậy ... Nuôi hổ ngàn ngày, dùng hổ một lúc. Cõng về nào..." Tiểu gia hoả tít cả mắt, nhào ngay lên lưng hổ trắng.
Hai tay bám chặt lấy tai hổ.
"Gia Gia, với ?"
Gia Gia híp mắt khẽ khàng lắc đầu, nàng chỉ thị nữ của nàng, thể lên .
Chỉ theo một cách chậm rãi và vội vàng.
Đôi bàn chân trắng nõn của Tuệ Tuệ tựa hai bên.
Lúc , vài chiếc xe ngựa tình cờ ngang qua ven đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vài cô nương chịu nổi mùi hôi , tìm đến một nhà trọ cho khách để quần áo và gội đầu.
Làm lụng, bận rộn cho đến nửa đêm mới rời .
Lúc , thơm lừng.
"Nơi quái quỷ Tú Sơn , thế nào mà thuần phục nhiều dã thú như . Nuôi chúng như thành tinh ... Lần , tiểu gia còn tìm lũ chim thối tha cãi , còn tin nữa, chửi chúng!" Nhóm thiếu niên cắn chặt răng, nhưng trong mắt mang theo nụ .
"Nói về chuyện , cô nương Kiều Kiều ở kinh thành cũng thuần hóa dã thú ?", Trần cô nương hỏi.
Ngôn Nhược Nhược đáy mắt mang theo vài phần tự hào: " , con vật cưng của nàng là một con chim ưng Hải Đông Thanh."
Hơn nữa, con Hải Đông Thanh đó thể hiểu mệnh lệnh, luôn luôn vai của nàng.
"Vân tỷ tỷ, ngươi từng gặp ở kinh thành ?
Vân Cô Nương tóc còn khô, nha đang nàng lau tóc.
Nàng : "Thật từng gặp một . Nghe nàng thuần hóa dã thú giỏi."
Ngôn Nhược Nhược mắt cong cong,"Hừ, so với cái tên chủ vườn bách thú , chắc chắn là hơn hẳn."
Nói xong, dường như chút buồn chán.
Trần cô nương vén màn che.
Ngay khoảnh khắc vén màn.
Một con hổ trắng oai phong lẫm liệt đang thong dong bước đường phố dài.
"Dừng ! Có dã thú, dã thú!" Nghe tiếng la hét, cỗ xe ngựa phía phanh gấp.
Lập tức, các hộ vệ vây quanh cỗ xe, nét mặt đầy căng thẳng.
Ai ngờ con hổ hung dữ rón rén, cẩn thận qua chiếc xe ngựa.
"Trên lưng hổ một hài tử!" Không ai đó hét lên.
Chỉ thấy lớp lông hổ dài , che giấu một hài tử.
Mọi ngây .
Vân cô nương thì thầm: "Đây... mới chính là thuần thú thực sự..."
So sánh với điều , Ngôn Kiều Kiều chẳng đáng nhắc tới.