Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:47
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn Vọng Sơn ngắm cảnh xuống núi trong nước mắt.
Hơn nữa vô cùng thảm hại.
"Sau sẽ bao giờ đến đây nữa! Tuyệt đối đến đây nữa! Chỗ tồi tệ gì , tức quá!"
"Một đám động vật như thành tinh, bộ đều rớt hố tiền."
"Chẳng tên kỳ tài nào huấn luyện bầy thú !" Mọi chân núi, đầy cứt chim thối.
Thảm hại, lúng túng đến mức thể chịu nổi.
Mấy cô nương thì là là mắng, nhưng mắng mắng ...
Lại "phụt" một tiếng.
Bật .
Cười thành tiếng.
Thật là, tức giận buồn .
"Ta quan tâm, ngươi đến thì thôi, vẫn đến! Đám vật , thật sự nghĩ rằng thể trị chúng ?!" Trần cô nương nức nở bò lên xe ngựa.
Nàng cũng chơi thêm hai ngày nữa, nhưng chỉ một ngày tiêu hết tiền tiêu vặt của cả tháng.
Tuy là vui, nhưng tốn tiền kinh khủng.
"Ôi, bên Quận chúa đồ bỏ cũng kịp đến bái kiến."
"Thôi , chỉ là một nông nữ lớn lên ở nông thôn. Được phong tước hiệu Quận chúa mà thôi... Lại quyền, thế lực, nếu nhờ phúc của Lục lão, e rằng cả đời chỉ cày cuốc ruộng đất."
"Nói cũng lạ, nàng thế mà là sư của Lục lão, đúng là mộ tổ tiên bốc khói ."
Vân cô nương lúc chẳng khác gì một nha đầu hoang dã nghịch ngợm, khi lấy tinh thần còn chút ngượng ngùng.
Vội vàng chui chiếc xe ngựa.
Trời tối.
Tú Sơn liền thắp đèn lồng khắp thành phố.
Nhiều loại đèn lồng hình dạng khác , hương hoa nồng nàn ở hai bên cánh mũi, con đường sạch sẽ bày bán vô đồ ăn, khiến lưu luyến rời xa.
Lúc , Tuệ Tuệ đang trong nha môn, tiếng gõ nhịp nhàng của chiếc bàn tính vang vọng.
"Ôi trời..."
"Ngày hôm nay, vườn bách thú thu một nghìn hai trăm lượng bạc. , còn một đống đồ trang sức, rảnh rỗi thì đổi thành tiền mặt."
"Nhớ cho chim chóc thêm thức ăn, chúng nó đem đồ trang sức tới đổi." Ngôn Minh còn ghi chép .
Tuệ Tuệ trợn mắt, vuốt vuốt tóc.
Đầu tóc sắp bọn chúng gãi nhẵn thín.
"Doanh thu thành hôm nay... ba nghìn hai trăm lượng." Vẫn còn một sạp hàng rong nhỏ lẻ thống kê.
"Phòng trọ kín chỗ."
"Trong đó, năm cửa hàng của ngươi chiếm sáu trăm lạng." Chỉ trong một ngày, thuần lợi nhuận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Tuệ vuốt cằm: "Mở rộng, mở rộng Tú Sơn ngoài, kiếm tiền để sửa nhà, xây thêm nhà cho khách thuê. Rồi..."
"Tuyển thêm một nghìn để giữ gìn trật tự an ninh trong thành. Mỗi con phố đều tuần tra."
Sự trỗi dậy của Tú Sơn là điều thể cản phá.
" , chúng dự định mở một cửa hàng phỉ thuý. Một cửa hàng chỉ bán phỉ thuý cao cấp. Sẽ bán khắp nơi trong thiên hạ. Như , thể sẽ mở rộng thêm cửa hàng." Tốt nhất là mua cửa hàng, mỗi một thành thị sầm uất đều cửa hàng của họ.
"Một khu mỏ phỉ thuý to lớn như của chúng , thế nào cũng bán mới ."
Mắt của Tuệ Tuệ sáng rực rỡ.
"Có tiền , thể bất cứ điều gì ?"
Ngôn Minh bật khúc khích.
"Về mặt đạo lý, thì đúng là như ."
Tuệ Tuệ liền cầm lấy một quyển truyện tranh, chỉ hình vẽ khoa trương trong sách: "Sách , nữ chính mái tóc màu đỏ, đôi mắt to như chuông đồng, ngọc trai. Răng của nàng trắng sáng như ngọc, còn ..." Tuệ Tuệ lúng túng.
"Ta nhuộm tóc màu đỏ..."
Ngôn Minh nín thở.
Hít một thật sâu: "Ngươi nhắc câu hỏi đó chứ?"
Tuệ Tuệ một cách bối rối: "Có tiền , thể bất cứ điều gì ?"
Ngôn Minh dứt khoát giật lấy cuốn sách trong tay nàng và kiên quyết từ chối: "Tất nhiên là !"
Nói xong, đầu bỏ , lơ tiểu đang chu môi.
Tuệ Tuệ tức giận dậm chân: "Chính là ngươi ghen tị trở thành đại mỹ nhân một thiên hạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-169.html.]
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa nhà họ Lục đến báo.
"Quận chúa, Lục lão gia mời ngài qua. Nói là tiểu sư điệt dâng cho ngài."
Tuệ Tuệ lúc mới đen mặt .
Khi đến cửa Lục phủ, gác cổng nhỏ giọng : "Lục lão gia , tam tử của ông nổi tiếng là cứng đầu, nếu lời gì khiến ngài khó chịu, mong ngài hãy nhẫn nhịn. Hắn trải qua bao thăng trầm trong đời, tính cách phần kỳ quái. Ngài thể kiềm chế tính tình một chút..."
Dù Lý đại nhân cũng là mắng mặt .
Tuệ Tuệ lặng lẽ thu những hạt dưa trong tay.
Trong lòng chuẩn tinh thần đối phương là một kẻ khó ưa.
Ai ngờ mới cửa.
Bỗng dưng thấy một nam tử mặc áo xanh đang đại sảnh. Khi đó đầu ...
Ồ, hóa là quen cũ.
Tuệ Tuệ lúc tỏ bình thản, từ trong túi lấy hạt dưa, cắn, hai búi tóc nhỏ đầu lắc lư xiêu vẹo, quần áo cũng mặc lỏng lẻo.
Lục lão khẽ nháy mắt.
Lý Thận Chi trong lòng suy tính, nếu như mắng Tuệ Tuệ , thì dỗ dành nàng thế nào.
Rốt cục, dành nửa ngày để suy nghĩ về việc .
Lý Thận Chi tiểu sư thúc mới bốn tuổi, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc, chỉ bậy, đùa quá mức.
Nhìn vẻ mặt đó, thật là khó chịu.
Lão Lục định mở miệng.
Bỗng thấy tam tử cứng đầu của , đầu ...
Quỳ xuống đất "bịch" một tiếng.
Quỳ một cách vững vàng.
"Sư điệt Lý Thận Chi, bái kiến tiểu sư thúc. Mời tiểu sư thúc dùng ..." Nói xong, liền cung kính dâng lên một chén .
Lục lão???
Đệ tử ma ám ?
Tuệ Tuệ nhẹ nhàng gật đầu, nhận lấy và uống một ngụm một cách tùy ý.
"Đứng dậy ."
Lý Thận Chi im lặng dậy, lưng nàng, vô tình nhận lấy hạt dưa của nàng và bóc cho nàng ăn.
"Thảo nào sư phụ, vốn là cổ hủ như , chịu nhận một tiểu đồ cho sư tổ. Thì là ngài... Sư phụ thể sư của ngài, thật là phúc phận của ông ." Lý Thận Chi một mặt nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Phụt...
Lục hộ vệ ở cửa phun một ngụm .
Trước đó còn vặn vẹo cổ, cùng Lục lão đập bàn trừng mắt, ông hồ đồ.
Bây giờ...
Lại là phúc phận của Lục lão?
Ngay cả mí mắt Lục lão cũng giật giật.
Đã nhận đồ mười năm, đây là đầu tiên thấy ngoan ngoãn như .
Thậm chí còn bóc hạt dưa?
"Hai ... quen ?" Lục lão nhíu mày hỏi.
Lý Thận Chi híp mí, rót bưng nước cho Tuệ Tuệ, giống quan phủ, mà giống như tay sai.
Gia Gia mặt đầy tức giận, đây là đang cướp việc của !
"Sư phụ, tiểu sư thúc, chính là mà Thận Chi từng nhắc đến. Vị ân nhân của Thận Chi, kéo Thận Chi khỏi chốn nước với lửa, chính là tiểu tổ tông ." Lý Thận Chi vô cùng thành khẩn.
Lục Lão thì chuyện , chỉ cảm thấy vận mệnh tự an bài.
Tựa như mệnh sớm đưa họ đến bên cạnh Tuệ Tuệ.
"Nói về chuyện ..." Lý Thận Chi đột ngột đổi sắc mặt.
"Tiểu sư thúc, ngài thấy sư phụ chỗ nào ? Nửa năm rõ ràng thể ông còn tráng kiện, đến quốc sư cũng ông thể sống đến tám mươi tuổi. Vậy mà chỉ mới nửa năm ngắn ngủi..."
Lục lão vẫy tay Tuệ Tuệ chỉ là một nha đầu, thậm chí còn học hết chương trình tiểu học.
Tam tử thật là điên .
Ai ngờ Tuệ Tuệ lắc lư đôi chân : "Có mượn tuổi thọ của ông ."
Lục lão giật .
Hộ vệ đang gác cửa bên ngoài mặt mày đanh , trực tiếp đóng cửa sổ, vẻ mặt nặng nề : "Ngôn cô nương, chuyện thật ?"