Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:44
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhóm thiên chi kiều nữ phủ Vọng Sơn tự bế tắc.

Vân Cô nương từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, hầu như là các ma ma trong cung tự tay nuôi dưỡng và dạy dỗ trưởng thành.

Từ nhỏ gọi là đoan trang hiền thục.

ngờ khi đính hôn, vị hôn phu của nàng bỏ trốn cùng một cô nương khác.

Nam nhân còn : "Không ai lấy một khúc gỗ cứng nhắc, tẻ nhạt. Người trong lòng lanh lợi, hoạt bát. Giống như nàng, tuổi trẻ mà già nua như lão thái thái năm mươi sáu mươi, e rằng đến nụ cũng chỉ là quy trình sản xuất hàng loạt cực kỳ nhàm chán ở kinh thành."

Còn về nàng, cả đời e rằng sẽ thể thoải mái lớn mắng chửi.

Nàng chuyện, tức giận đến ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bị ốm một trận.

Thái y nàng tâm bệnh nặng, e rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Mẫu sợ nàng đau khổ, nên đưa nàng đến tổ trạch ở Vọng Sơn để cho khuây khoả.

Cũng mong rằng nàng thể đổi tính nết khi về núi non thôn quê.

Lúc ...

Nàng mang vớ, đôi giày vũ tha , chỉ vì đó thêu một bông hoa bằng ngọc trai.

Tất cả trâm cài tóc đều tháo và ném ngoài.

Tóc xõa tung, đầu đầy lông chim, tay áo cao cao vén lên.

Mười mấy năm nay, đây là thứ hai nàng vén tay áo.

Lần đầu là buổi sáng ăn lẩu, nóng quá nên vô tình vén tay áo lên, tuy đó buông xuống ngay nhưng vẫn là một nút thắt trong lòng nàng.

Lần thứ hai, chính là lúc đánh với con chim.

Vẫn là...

Đánh thua.

Vân cô nương mím môi, đáy mắt đầy vẻ cam tâm! Lũ chim , quá kiêu ngạo! Hơn nữa cái giọng điệu đó, thật là đáng ghét!

Thật đ.ấ.m cho một trận!

"Bỏ tiền mua mắng? Còn mắng thua? Đến chim chóc cũng mắng ?" Một công tử thất mất hồn lạc vía lẩm bẩm, ném luôn cả ngọc bội đeo bên hông ngoài.

"Từ đến nay... từng ai mắng chửi như !" Trần cô nương mặt đầy ủy khuất, nước mắt rưng rưng.

Hiện tại bên tai nàng chỉ là tiếng chim chửi bới, cứ như như tiếng ma quỷ chui tai.

Vừa bước cửa, bảo rằng mặt nàng tròn như trái táo nhỏ, là Tiểu Điềm Điềm đáng yêu nhất thế gian.

Vừa tiền, liền mắng nàng tròn như quả bóng, giống như...

Mắng chửi càng dữ dội hơn.

Trần cô nương cảm thấy khó hiểu, luôn cảm thấy đối phương đang mắng , hoặc mượn để mắng khác.

Như thể một cô nương mặt tròn khác xúc phạm họ, nhưng họ ức chế dám cãi .

nàng bằng chứng, nên đành thôi.

"Còn gì về phúc lợi nữa, đây là tuyệt chiêu cuối cùng ? Đây là sở bách thú ? Chúng nó đều thành tinh ! Rốt cuộc ai là thuần dưỡng những con vật ?"

"Vừa đê tiện lưu manh!"

Vấn đề là, nó còn khiến cảm thấy hả hê!

Trả tiền để mắng mà vẫn hả hê!

Giống như những năm gần đây trút bỏ hết tất cả sự uất ức trong lòng.

Chỉ là mắng thắng, uất ức thua một lũ súc vật lông vũ.

Mọi đều hoài nghi về cuộc sống.

tiểu sai vặt ngoài cửa tủm tỉm: "Thực , quý khách chỉ cần mua một bịch thức ăn chim là thể chúng nó thổi cầu vồng ..."

"Và chúng nó còn thể thổi phồng quý khách lúc nơi."

"Nếu quý khách chịu cho chúng nó ăn, chúng nó còn thể nhận sai với quý khách nữa." Cái miệng của chúng nó ôi chao, khiến cho ngay cả tiểu thành chủ cũng nhảy dựng lên.

Hai bên thường xuyên đánh , cuối cùng đều thương nặng.

"Tất nhiên , nếu cho ăn thì sẽ hưởng dịch vụ trả phí. Cũng thể chúng vẫy vẫy cánh..." gọi các ngươi là tiểu ngọt ngào, tiểu áng yêu, cho tiền thì chỉ là mơ mộng hão huyền.

Trần cô nương thở dài: "Cả một buổi chiều, tiêu tám mươi lượng. Lại còn vứt cả chiếc vòng tay nữa!" Ăn một bữa lẩu, uống vài ly sữa, mua chút đồ nướng.

Và...

Đi dạo vườn bách thú.

"Ta tiêu một trăm năm mươi!"

"Ta tiêu một trăm!"

"Ta tiêu hai trăm hai mươi..." Vân Cô nỉ non, còn hết, gồm trang sức, hoa tai, v. v. cũng đắt tiền!!

họ xưa nay vốn dĩ luôn kiêu ngạo, vứt như là thưởng cho tên sai vặt, nào còn thể xin từ con súc vật chứ?

Thật nực !

Còn mặt mũi !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-168.html.]

Thua trận mắng chửi vốn mất mặt, đòi hỏi, ha ha...

Sợ là mở luôn cả tuyệt chiêu chế giễu chứ.

Não bằng chim cũng thôi, còn mặt mũi đòi? Bậc trưởng bối trong tộc thể mắng đến chết!

Rõ ràng chỉ cần một túi thức ăn chim là thể hưởng đãi ngộ, đánh với chim! Thậm chí còn thua!

"Ta phục!" Ngôn Nhược Nhược mím chặt môi, cả đời nàng bao giờ chịu thiệt thòi lớn như !

"Chúng so đo với một con súc vật hèn mọn ? Đừng đánh mất phẩm giá của bản , đến đây chơi cho vui là ." Vân cô nương lên tiếng khuyên nhủ, rằng, chuyến , phiền muộn của nàng ở kinh thành đều tan biến .

Đối với những như họ, tiền ở kinh thành chỉ tương đương với giá một bữa ăn.

mà...

Chuyến chơi hôm nay, ở kinh thành thể tìm thấy những thứ thú vị như .

Ngược , Vân cô nương cho rằng mở vườn bách thú là một nhân tài.

Vừa kiếm tiền thú vị.

"Hơn nữa chúng cũng bắt chúng nó? Có một công tử lắc đầu, một nữa, nhưng dám chửi bới chúng nó nữa!!

Vân Mộng Hạ Vũ

Đơn giản là tự chuốc lấy nhục nhã.

Chửi bới mà cũng thắng .

Ngôn Nhược Nhược đầu dặn dò nha : "Thính Thư, ngươi xuống chân núi mua hết thức ăn chim. Sau đó... lén lút mang lên một gói thuốc xổ, cẩn thận đừng để ai phát hiện."

Mọi trợn mắt .

Thính Thư chân run lẩy bẩy, vườn bách thú lớn quá, trời sắp tối .

Vân cô nương nhíu mày nhẹ: "Ngôn cô nương, chỉ là đến chơi thôi mà, cần gì ? Chỉ là chơi đùa thôi."

Ngôn cô nương thèm quan tâm.

"Cô nương, chúng tiêu hết tiền . Thính Thư lộ vẻ khó khăn.

"Ghi nợ, báo tên họ nhà họ Ngôn ở Vọng Sơn. Tối ma ma sẽ đến trả tiền." Sắc mặt của Ngôn Nhược Nhược đầy vẻ lạnh lùng.

Nửa canh giờ .

Hai gã sai vặt vác hai sọt thức ăn cho chim lên núi.

Ngôn Nhược Nhược tự tay trộn thuốc xổ thức ăn cho chim.

Mọi tuy trong lòng nỡ, nhưng xem lũ chim thối tha ăn mệt.

"Đi..." Ngay lập tức theo Ngôn Nhược Nhược vườn chim.

Bầy chim phần lớn trở .

Ngôn Nhược Nhược khẽ mỉm , gõ nhẹ cái sọt thức ăn đặt ở cửa : "Ăn cơm nào!"

Nhiều con vũ giang cánh bay đến, thấy bọn họ mấy ...

Quả nhiên...

Chim vì thức ăn mà chết, tất cả đều bay đến.

Từng con một, như thể mất trí nhớ, tiếp tục thổi phồng những lời khen ngợi sáo rỗng của chúng, nhưng tin chúng nữa...

Phỉ.

là tin lầm chúng.

Khen ngợi sáo rỗng xong, từng con một lập tức lao về phía sọt thức ăn.

"Hãy chờ xem kịch vui ! Còn lâu mới xử lý các ngươi!" Ngôn Nhược Nhược lạnh lùng.

Đột ngột...

"Mưa ? Sao tự nhiên mưa ?"

Trần cô nương bỗng thấy tiếng lách cách. Vươn tay sờ lên trán...

Một mảng nhớt nháp trắng xóa.

Trần cô nương trừng mắt, tim đập thình thịch.

Mọi gần như hoảng sợ ngẩng đầu lên...

Nhìn thấy bầy ăn thuốc xổ, đang ở trung.

Mắt chim đối diện với mắt .

Khoảnh khắc đó, khí như đông cứng , thời gian như ngừng trôi.

"Cặn bã cặn bã... xử lý Ngôn Tuệ ... Còn xử lý nổi các ngươi ?!" Mọi chỉ thấy bầy vũ lặp lặp từ Tuệ cái gì đó, điên cuồng bay đuổi theo bọn họ.

"Aaaaaaaa!"

"Cứu mạng! Ngôn Nhược Nhược, đồ ngốc !"

"Ngươi hại c.h.ế.t bọn !"

Một lũ thiên chi kiêu tử gào thảm thiết lao xuống núi, chạy rống.

Lên núi thì là cành vàng lá ngọc.

Xuống núi thì là cành vàng hại !

Loading...